Nhật ký không phải ngày nào cũng viết, thỉnh thoảng có bỏ trống một khoảng thời gian rất dài, đôi khi chỉ là một đoạn ngắn, thậm chí chỉ có một, hai từ. Thang Tư từ từng câu từng chữ trong nhật ký đó, hồi tưởng về rất nhiều chi tiết trước đây chưa từng chú ý đến. Cậu cũng từng ghi nhật ký một thời gian, nhưng cuộc sống của cậu quá đơn điệu và cứ lặp đi lặp lại mãi. Nếu không viết dối trong nhật ký, thì chỉ quanh quẩn vài câu như cũ. Vì thế, chẳng bao lâu sau cậu đã từ bỏ việc viết nhật ký.
Thang Tư lật đến trang cuối cùng của cuốn sổ, thời gian dừng lại ở ba ngày trước khi cậu biến thành mèo. Khi đó, cậu đột nhiên muốn ăn kem, bèn nhắn tin cho Lý Mại hỏi khi anh tan làm có thể mua về không. Trong sổ, Lý Mại đã viết một câu:
Ai mà mùa đông còn thèm ăn kem vậy? Như con nít ấy, đúng là một em bé.
Ánh trăng len qua kẽ hở của tấm rèm, xuyên qua cửa sổ sát đất, lắp đầy trái tim cậu.
Đầu giường hơi lạnh, Mèo Tư lén lút leo lên giường chui vào chăn, cảm thấy ấm áp vô cùng, mắt cậu díp lại ngay.
Thực ra Thang Tư từng lừa Lý Mại một chuyện. Tết năm ngoái, buổi tối hai người ra ngoài đi dạo, hôm đó cả hai đều rất thoải mái. Thang Tư đã nói đùa với Lý Mại rằng: “Nếu hôm nay trên đường về nhà, mình nhặt được một đồng xu. Thì sau Tết chúng ta kết hôn nhé?“
Sau đó, hai người cầm đèn pin rọi khắp nơi. Lý Mại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/meo-con-khong-say-tieu-hi-khe/2722100/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.