Edit: Linhlady
Sau khi chung nhà với hũ nút được một tháng, cảm xúc của Liễu Thư Nhân với anh, hoặc nhiều hoặc ít đều có cảm giác, hiện tại cái ánh mắt mà hũ nút nhìn cô, nói không nên lời…… Kỳ quái, cô không miêu tả được, đại loại là ánh mắt của chủ nhiệm giáo dục khi nhìn cô, loại cảm giác này có điểm không tốt lắm, cô cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của hũ nút.
Hừ, cô thở ra một hơi, nhìn chòm râu run rẩy trước mặt mình, buông xuống mắt đuổi kịp bước chân của bọn họ.
Vương Tranh vẫn ở bên kia nố liên miên không ngừng, nói hơn mười phút, nói không cần nghỉ, Liễu Thư Nhân biết anh ta là giáo viên, hảo cảm với anh ta cũng tăng lên không ít, cũng không cảm thấy phiền, đem lực chú ý từ hũ nút thu hồi lại, chuyên tâm mà nghe Vương Tranh nói chuyện.
Nghe được nhiều, sau đó lại phát hiện ra anh ta rất thú vị, thú vị hơn cả hũ nút.
Bọn họ đi tới một công viên, giờ là buổi sáng, không ít người đến đây tập thể dục, Vương Tranh từ trong túi lấy ra một quả bóng, huýt sao với đại cẩu, đại cẩu hưng phấn mà “Uông” một tiếng, chạy tới chỗ anh ta, Diệp Minh Chu đúng lúc buông tay ra.
Vương Tranh giữ chặt vòng cổ của chó ta, mang nó đi tới chỗ bãi cỏ ít người, vừa đi, một bên quay đầu lại nói với Diệp Minh Chu: “Diệp ca, Em mang Mao Mao đi chơi bóng.”
Diệp Minh Chu nghe xong, thế mà cũng nhấc chân theo, Liễu Thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/meo-meo-thanh-an-thich-an-va/516833/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.