Edit: Tiệm Bánh Sò
Ở đây sao lại có...!mèo?!
Sắc mặt Phó Lăng Huyên khó coi hẳn, rất hiển nhiên, tiếng mèo kêu này khiến cô ta nhớ lại ký ức chẳng vui vẻ tí nào.
Đúng lúc này, tin nhắn thúc giục của Liên phu nhân lại nối gót tới.
Phó Lăng Huyên nhíu chặt mày, nghĩ đến những lời hứa hẹn của Liên phu nhân, cô ta cắn răng quyết tâm, xốc chăn lên...
"Khò khè..."
Một con mèo chân ngắn béo múp màu trà sữa đang ngủ giang rộng cả người thành hình chữ X vô cùng ngon lành.
Phó Lăng Huyên trừng lớn hai mắt.
Sao mèo của Văn Tâm lại ngủ ở đây, Liên Văn Bách đâu?
"Khò khè..."
Mèo chân ngắn ngủ ngon lành, dường như không bị sự xuất hiện bất ngờ của Phó Lăng Huyên quấy rầy chút nào.
Phó Lăng Huyên cầm theo chai rượu vang đỏ, trên người mặc một chiếc áo hai dây màu đỏ rượu gợi cảm, đó vốn là hình tượng xinh đẹp biết bao nhiêu, giờ lại trông càng xấu hổ.
Phó Lăng Huyên tìm lại trong phòng thật kỹ, không ngoài dự liệu, không thấy bóng dáng Liên Văn Bách đâu.
Tuy nói Cố lên! Chàng trai là chương trình thực tế kín, nhưng thực ra chỉ khóa kín với các thực tập sinh thôi, đối với các huấn luyện viên, đặc biệt là với khách mời có địa vị cao như Liên Văn Bách thì kỳ thật không có hạn chế gì.
Cô ta đành phải báo lại cho Liên phu nhân: "Đêm nay Liên Văn Bách không ở lại, nhiệm vụ tạm thời hoãn."
Hôm sau, buổi tập kết thúc như thường lệ.
Lần này Phó Lăng Huyên đã có kinh nghiệm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/meo-toi-nuoi-deu-la-dai-lao/2458598/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.