Vì để tránh cho Đàm Tiểu Hữu khôi phục ký ức rồi chạy trốn trong lúc mình rời đi, sau khi đóng cửa Liên Trạm lại móc ra một lá bùa kết giới dán lên cửa. Cũng may trước đó Hồ Phỉ cho đủ nhiều, thời điểm này có thể dùng đến.
Dĩ nhiên không phải không muốn để Đàm Tiểu Hữu rời đi, nhưng tình trạng này của cậu quá bất ổn, quá nhiều biến số. Ngộ nhỡ Đàm Tiểu Hữu chạy mấy, ở bên ngoài gây chuyện thì phải làm sao? Nếu như trong lúc mình lơ đãng vừa vặn đến khoảng cách nhất định với cậu —– vậy cậu lại biến thành trạng thái mèo con vô tri, chẳng phải sợ đến nỗi khóc lên.
Liên Trạm dùng tốc độ nhanh nhất mua mấy bộ quần áo trở về, cũng không kịp chọn kiểu dáng có đẹp hay không, dù sao cậu chàng trông đáng yêu, mặc bao tải cũng sẽ không xấu.
Lúc về đến nhà vừa mở cửa phát hiện Đàm Tiểu Hữu ngồi ngay cạnh cửa, trông mong nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn rồi, cũng mặc kệ trên tay hắn cầm cái gì, luôn nhào lên ôm một cái, giọng nói mềm mại: “Thầy ơi, lại quá đi…”
Liên Trạm hỏi: “Sao vậy?”
Dáng vẻ tiểu miêu yêu rất hoang mang: “Lúc nãy hình như ngủ thiếp đi một lát, sau đó tỉnh lại thì phát hiện trong phòng khách rất bừa bộn!” Ngón tay cậu chỉ phòng khách, đồ đạc trên bàn đều rơi xuống đất, rất cố gắng nhấn mạnh nói, “Thầy ơi, em cũng không biết sao lại thế, không phải em làm!”
Cậu còn treo trên người mình, Liên Trạm cứ để vậy đi tới, khó khăn đóng cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/meo-truot-chan/2480889/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.