“Đồ khốn nạn! Đồ thần kinh!” “Già mà không đứng đắn!” “Chú không phải người!” Đàm Tiểu Hữu vắt hết óc nặn ra mấy từ ngữ chửi người, chật vật đứng lên, lại chùi chùi nước mắt của mình.
Ngã mạnh quá, cái mông vẫn còn thấy đau, âm thanh chửi người của cậu càng có vẻ lên án.
Liên Trạm hít vào nói: “Một đứa con trai, ngã cũng ngã rồi, sao lại yếu ớt thế chứ…”
Bản thân Đàm Tiểu Hữu cũng cảm thấy mất mặt, nói không biết lựa lời phản bác: “Chú coi tui là con trai sao?!”
Nói ra lời này cậu lập tức hối hận ngay, sắc mặt đỏ bừng, thừa dịp Liên Trạm dại ra còn chưa lên tiếng, lại tức giận nói: “Từ xưa đến nay chưa từng có ai dám ăn hiếp tui như thế! Chú cứ đợi tui trả thù chú đi!”
Nửa thân dưới của Liêm Trạm đau cũng chưa bình thường lại, đầu lại bắt đầu đau, duỗi tay kia ra huơ huơ, tỏ ý trước tiên để hắn hòa hoãn đã, cả buổi không nói gì. Vốn Đàm Tiểu Hữu đang muốn nhào lên đánh hắn, nhưng bây giờ trong lòng cũng chỉ có ấm ức, ấm ức thật lâu người này lại không nói xin lỗi, giận đùng đùng nói: “Nhận tội đi! Không còn lời để nói rồi chứ gì!”
“Đau…” Liên Trạm nhắm mắt lại, “Bị cậu đá phải.”
“Chú nói sang chuyện khác, căn bản là chột dạ!”
Chuyện này hoàn toàn là nước đổ đầu vịt, Liên Trạm vốn cũng không thích nói chuyện với người khác, bây giờ càng buồn phiền, không đối phó được, dứt khoát nằm thẳng ra trên giường, bắt đầu giả chết.
Tê liệt một phút, hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/meo-truot-chan/2480893/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.