Trần Dung kinh ngạc ngẩng đầu, nương theo ánh sao nhìn gương mặt tuấn mỹ trầm ngừng kia.
Khi cảm nhận thấy ánh mắt của nàng, hai mắt đen như mực của Nhiễm Mẫn nhìn thẳng chân trời xa xôi, không để ý đến nàng.
Trần Dung thu hồi ánh mắt, cũng không biết qua bao lâu, khóe miệng của nàng chậm rãi cong lên thành tươi cười, dường như đang chê cười, dường như đắc ý, dường như chua sót, lại dường như vô lực……
Nàng há miệng thở dốc, rốt cục đáp: “Vâng.”
Một tiếng đáp ứng, chân phải Nhiễm Mẫn đá một cái, hỏa long mã bắt đầu gia tốc.
Hỏa long mã này thật sự là tuấn mã cực phẩm hiếm có trên đời, nó tăng tốc như sấm đánh, như tia chớp, mau lẹ chi cực!
Trần Dung ngồi trong lòng y, cắn môi, cố gắng không để bản thân bị khôi giáp cứng rắn ma sát da thịt nữa.
Một hồi lâu, nàng thấp giọng hỏi: “Lần này phải đi đâu?”
“Lạc Dương.”
Lạc Dương?
Trần Dung ngẩn ra. Lạc Dương ư? Nếu đi, chẳng phải là sẽ thật lâu sao? Chẳng phải khi nàng lại trở về, hoặc nghe thấy tin tức của thành Nam Dương đã là cảnh còn người mất sao? Ngay cả vị thần tiên áo trắng chưa bao giờ cần nàng tham dự vào việc của chàng cũng có kết cục cuối cùng sao?
Thật lâu sau, Trần Dung thấp giọng trả lời: “Vâng.”
Đúng lúc này, Nhiễm Mẫn cười lạnh: “A Dung không cần lo lắng, khi nàng trở về, Vương Thất lang đã bị Mộ Dung Khác giết chết rồi.”
Khi những lời này vừa thốt khỏi miệng, y liền hối hận, vì thế y ngậm chặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-cong-khanh/1866364/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.