Trần Dung thấp giọng an ủi: “Có tướng quân ở đây sao ta có thể xảy ra chuyện gì được?”
Thượng tẩu lên tiếng đáp, có điều khi lão đáp lời lão vẫn liếc về phía Nhiễm Mẫn, vẻ mặt đầy nghi vấn.
Trần Dung biết, Thượng tẩu chắc chắn có nhiều nghi hoặc đối với chuyện của nàng, đang rất muốn hỏi, có điều hiện tại nàng không muốn nói.
Xe ngựa vẫn đang lạo xạo chạy đi.
Chỉ chốc lát, giọng nói của Nhiễm Mẫn truyền đến: “Dừng lại.”
Thượng tẩu rùng mình, đáp: “Vâng.”
Xe ngựa vừa dừng lại, Nhiễm Mẫn đã nắm tay Trần Dung nhảy xuống, sau đó xoay người, hướng tới một ngã tư nhỏ ở phía trước. Thượng tẩu vừa định đuổi theo, Trần Dung đã ngoái đầu nhìn lão lắc đầu.
Thượng tẩu há miệng, nhìn Nhiễm Mẫn nắm chặt tay Trần Dung, nhìn bóng dáng hai người gắn bó gắt gao, vô số nghi vấn nghẹn trong họng, không có cơ hội hỏi ra miệng.
Hai người dần dần biến mất trong tầm nhìn của lão.
Chỉ chốc lát, hai người đi đến đường tắt, tiến vào sân viện rách nát kia.
Nhiễm Mẫn dẫn đầu nhảy xuống, y đẩy ra tảng đá, vẫy tay với Trần Dung rồi cũng không chờ nàng mà cúi lưng đi vào.
Trần Dung nhảy xuống.
Chỉ chốc lát, tảng đá từ từ khép lại, lại khôi phục như ban đầu.
Trần Dung đi theo phía sau Nhiễm Mẫn, im lặng ra khỏi thành Nam Dương.
Đứng ở bên ngoài, Nhiễm Mẫn nâng đầu, nhìn thành Nam Dương, bạc môi mím chặt, một hồi lâu, y nặng nề cười, nói: “Cũng chỉ là một dòng họ.”
Dứt lời, y quay đầu, bước nhanh rời đi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-cong-khanh/1866369/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.