Chỉ thấy Mộ Dung Khác cười lạnh một tiếng, hai mắt dưới mặt nạ sắc bén như dao nhìn chằm chằm Vương Hoằng: “Vương Thất lang, hôm nay ta dẫn đại quân tiến đến, cũng không phải là vì đấu võ mồm với ngươi.” Gã chỉ vào quan tài phía sau, quát: “Người đâu, nâng lên đi.”
“Vâng.”
Trong tiếng trả lời, có bốn sĩ tốt đi ra, bọn họ nâng quan tài dát vàng kia, đi nhanh đến dưới tường thành.
Nhìn những người này càng ngày càng gần, nhìn bọn họ nghênh ngang đặt quan tài dưới chân tường thành, Vương Hoằng lắc đầu, cất giọng nói: “Có qua có lại mới toại lòng nhau. Ta đã chuẩn bị tốt lễ vật cho Khác tiểu lang, các ngươi cũng đưa xuống đi.”
“Vâng.”
Trong tiếng trả lời vang dội, mười người Vương gia nâng năm thùng, ném xuống dưới tường thành.
Tường thành cao như thế, thùng gỗ rơi xuống đất, nhất thời dập nát, vụn gỗ bay tứ tung, lộ ra quần áo đầy ắp bên trong.
Thật đúng là năm thùng quần áo. Có điều quần áo này phấn hồng xanh rì, mỏng manh sặc sỡ, rõ ràng là thứ mà nhóm diễm kỹ thích mặc.
Mọi người vạn vạn lần thật không ngờ, Vương Hoằng phong nhã cao thượng lại làm ra việc này, tức thì, khắp nơi tiếng nghị luận vang lên, chỉ có giọng nói thanh nhuận êm tai của Vương Hoằng vẫn du dương truyền ra: “Sau khi gặp quân vẫn ấm ức đến nay. Số quần áo này, Hoằng đã chuẩn bị nhiều năm, hôm nay rốt cục có cơ hội giáp mặt đưa đến trước mặt tiểu lang rồi.”
Chàng mỉm cười, ngữ khí so với khi đối diện với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-cong-khanh/1866386/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.