Chàng nhìn nàng chăm chú. Chậm rãi, chàng vươn tay ra với nàng, ánh mắt như nước, nói với giọng ôn nhu vô hạn: “A Dung, lại đây, qua xe ngựa của lang quân ta đi.”
Lúc này tươi cười trên mặt Vương Hoằng mặc dù nhợt nhạt nhưng lại thoải mái, sung sướng …… Vừa rồi vì đối phó với đám nữ tử vương thất, Trần Dung coi chàng là lang quân. Nhưng đồng thời, Trần Dung biểu lộ ra là tư thái hoàn toàn khác với từ trước, không phải là vẻ lạnh lẽo cự tuyệt mà là một loại cảm giác khi bọn họ vừa mới quen biết, có giảo hoạt, còn có tự tin, thậm chí có thể nói là tùy hứng.
Đối mặt với Vương Hoằng đang vươn tay ra, hiện tại đến phiên Trần Dung giật mình…… Nàng rũ hai mắt, sau một lúc lâu, nàng đặt tay lên tay chàng.
Ngay khi hai tay chạm nhau, ngón tay của Vương Hoằng không thể tự ức chế run rẩy một chút. Mà hai mắt chàng nhìn về phía nàng ngoài sự trong trẻo còn lộ vẻ vui mừng…… Nàng rốt cục, không hề cố chấp nữa sao?
Hai chiếc xe ngựa đồng thời dừng lại.
Vương Hoằng nắm tay Trần Dung, ánh mắt ôn nhu, vui mừng nhìn nàng, kéo nàng tới xe ngựa của mình.
Khi Trần Dung vừa lên xe ngựa, Vương Hoằng đã mở rộng hai tay, ôm nàng vào trong lòng. Chàng ôm nàng rất chặt, ấn mạnh nàng vào trong ngực.
Chàng ôm rất chặt, làm Trần Dung khó có thể hít thở.
Trần Dung không hề giãy dụa, nàng im lặng tựa trong lòng chàng, tùy ý để vòng ôm mạnh mẽ hữu lực của chàng vây quanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-cong-khanh/1866465/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.