Trần Dung vẫn không nhúc nhích.
Lúc này, tiếng nghẹn ngào của nàng đã dừng lại.
Rất lâu sau đó, Trần Dung mới khẽ trả lời: “Ta biết.”
Hiện tại nàng đã biết.
Vương Hoằng vẫn luôn cúi đầu ôn nhu nhìn nàng. Nghe thấy nàng đáp lời, chàng nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn mình.
Hai mắt Trần Dung hãy còn phù thũng, lệ rưng rưng, khi đối diện với Vương Hoằng, nàng mỉm cười với chàng, nụ cười này đã không còn chút nào lo lắng bất an.
Vương Hoằng giật mình. Chàng mỉm cười, cúi đầu, dán mặt mình lên mặt nàng, hỏi với giọng ôn nhu: “Khanh khanh không khóc nữa chứ?”
Giọng của Trần Dung vẫn có chút khàn khàn: “Không khóc nữa.”
Vương Hoằng nhẹ nhàng cắn lên chóp mũi nàng, lại hỏi: “Không hận nữa chứ?”
Dưới ánh mắt lẳng lặng chăm chú của chàng, Trần Dung lại cười rạng rỡ, nói: “Không hận nữa.”
Nàng đẩy chàng ra, từ từ ngồi dậy, vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, Trần Dung cười cười, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu trốn không được, vậy không trốn nữa.”
Lúc này, Vương Hoằng ở phía sau nàng vẫn đang lẳng lặng nhìn nàng.
Nhận thấy ánh mắt của chàng, Trần Dung thản nhiên quay đầu, trên mặt nàng nước mắt vẫn chưa khô hết, tươi cười khiến cho trong vẻ rạng rỡ mang theo vài phần thương tiếc như hoa lê rũ trong mưa. Vương Hoằng mấy máy môi, vừa định nói gì đó, Trần Dung đã nghiêng người về phía trước, dùng môi anh đào nhẹ nhàng đặt lên môi chàng!
Đây là lần đầu tiên khi nàng hoàn toàn tỉnh táo hôn chàng như thế!
Môi anh đào khẽ chạm, hương thơm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-cong-khanh/1866469/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.