Nhìn thấy Trần Dung mở to hai mắt, giống như choáng váng ngây người, Trần Vi chớp mắt, gọi: “A Dung, A Dung?”
Nàng ta gọi vài lần, Trần Dung vẫn đang ngơ ngác.
…… Nàng thật không biết, Trần Vi sẽ khinh địch buông tha Nhiễm Mẫn. Không phải nàng ta yêu thương y sâu sắc vô cùng sao? Nàng ta, nàng ta yêu sâu đậm như thế. Hai kiếp, trước sự sủng ái của Trần Nguyên dành cho nàng ta, cho dù không thể gả cho Nhiễm Mẫn, cũng có thể gả cho sĩ tử khác. Nhưng nàng ta không để ý tới danh tiết, ngay cả làm thiếp cũng muốn đi theo bên cạnh Nhiễm Mẫn.
Trước mắt Trần Dung hiện lên tình cảnh kiếp trước, khi Trần Vi đối mặt với Nhiễm Mẫn, bộ dạng đưa tình vĩnh viễn coi y là trời kia. Rõ ràng nàng ta yêu sâu đậm như vậy.
Nàng nhìn Trần Vi, giờ phút này da dẻ nàng ta nõn nà, ánh mắt cũng sáng ngời có thần, khác hẳn với thần thái lần gặp trước, thực hiển nhiên, lời nói của Trần Vi là thốt ra từ tâm can.
Nhưng càng như thế, Trần Dung lại càng không rõ, yêu sâu đậm, khắc cốt ghi tâm đến vậy, vì sao có thể nói bỏ là bỏ? Lúc trước liều lĩnh bằng mọi cách để đạt được cảm tình của người đó, vì sao xoay người là có thể quên đi?
…… Kiếp trước, nàng đã thua trong tay một Trần Vi như vậy sao?
Ngẫm nghĩ, khóe môi Trần Dung lộ ra một nụ cười khổ.
Trần Vi kinh ngạc nhìn Trần Dung khác thường, vẻ mặt của tộc muội trước mắt thật sự kỳ quái.
Mím môi, Trần Vi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-cong-khanh/1866508/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.