Đây là Nam Sơn, xưa nay nổi tiếng là phong cảnh u lệ, kì tú. Hiếm khi có một ngày xuân nắng đẹp, hơn mười đệ tử thiếu niên mặc hoa phục mang theo ca kĩ, cơ thiếp cùng bọn người hầu từ từ bước xuống xe ngựa. Nhìn núi rừng sâu thẳm trước mắt, một thiếu niên tú lệ trắng trẻo nói: “Nơi đây tĩnh lặng hoang vu, thật đẹp.” Hắn chuyển mắt sang mĩ thiếu niên mặc hoa phục ở phía bên phải một cái, cười hì hì nói: “Tô Cánh, nghe nói đệ cố ý tới đây, đó là bởi vì có người trong lòng của đệ sao?” Tô nhưng lại cười ôn nhu, hắn ngước nhìn tầng tầng núi rừng, thấp giọng nói: “Người trong lòng?” Nhắc đến đó, hắn chậm rãi cười, vẻ mặt có chút phức tạp.
Đúng lúc này, một thiếu niên tuấn mỹ quát với giọng trầm thấp: “Đi thôi.” Hiển nhiên hắn là thủ lĩnh của đám người này, vừa mở miệng, mọi người lập tức an tĩnh lại, đi theo phía sau hắn, theo sơn đạo hướng về phía trước.
Vừa leo núi, nhóm thiếu niên vừa đàm thi luận đạo, cũng có chút phong nhã. Ngẫu nhiên có một câu thơ thốt ra khỏi miệng, nhóm ca kỹ đi theo giơ tiêu sáo lên thổi. Tiếng nhạc du dương phiêu đãng trong núi rừng. Tiếng nhạc thản nhiên, tiếng cười không dứt, một thiếu niên cao giọng ngâm xướng: “Cử mục hồ sơn giai diễm sắc.” Hắn chuẩn bị sẵn sàng, lại chỉ ngâm ra một câu thơ như thế. Sau khi đọc xong, hắn ngẩng đầu, nghĩ quanh co nửa ngày, thở dài một tiếng, quay đầu hỏi: “Chư vị, câu sau nên làm thế nào đây?” Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-cong-khanh/308063/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.