Phòng ăn.
Nhìn sắc mặt Man Cảnh Ân từ lúc bước vào bàn ăn đến giờ cứ u ám, quanh người còn tản ra sát khí dọa người, mày nhíu chặt không hề buông lỏng khiến Kha Nhi lần đầu biết lo lắng đứng ngồi không yên.
Lần đầu tiên cô gặp tình huống tiến lùi không được, biết rõ nhìn vào mắt người khác có thể nhìn ra tâm tư của họ, cô cũng muốn nhìn vào mắt Man Cảnh Ân tìm ra câu trả lời, tiếc rằng khi chạm vào đôi mắt màu lục kia, tim cô lại đập nhanh, lí trí rời rạt, một mảnh hỗn loạn càng làm cô lúng túng hơn.
Giờ không biết làm sao cho phải, Kha Nhi nghĩ một hồi, cô quyết định thử một lần chiêu Lăng Tịnh Hy từng dạy, cô gắp một miếng thịt bò đưa tới miệng Man Cảnh Ân, nở nụ cười nhẹ, đôi mắt mang ý cười đầy trong mong, Man Cảnh Ân thấy vậy chỉ nhếch môi, hắn ăn một miếng rồi cúi đầu ăn tiếp.
Rốt cuộc Kha Nhi đã không nhịn được nữa, trước sự kinh ngạc của mọi người, cô nhỏ giọng dò hỏi. – “Em làm gì sai sao ?”
Man Cảnh Ân giật mình khi Kha Nhi lên tiếng trước mặt mọi người, hắn nhớ rõ từ lúc cô nói chuyện cho đến giờ vẫn chưa lên tiếng trước mặt bất kỳ ai ngoài hắn, giờ cô lại lên tiếng, còn có vẻ mặt mất tự nhiên, có phải cô đã hiểu lầm hắn gì rồi không ?
Chợt nghĩ đến việc ban sáng cô phá hỏng giây phút lãng mạn hiếm có, lòng tức giận chỉ có thể ôm một bụng hỏa khí vì biết rõ Kha Nhi không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-hoac-vo-hinh/796799/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.