Bách Lý Hồng Trang đi tới bên cạnh Thiệu Tử Phàm và Triệu Vận Thiến, không đợi Thiệu Tử Phàm mở miệng, Bách Lý Hồng Trang đã nhét một viên đan dược vào miệng hắn.
"Cô cho huynh ấy ăn cái gì đấy?" Triệu Vận Thiến kinh ngạc nói.
"Triệu Vận Thiến, Bách Lý cô nương sẽ không hại ta."
Trên mặt Thiệu Tử Phàm không có chút khẩn trương nào, nếu Bách Lý Hồng Trang muốn giết hắn thì hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi, đan dược này chắc là để giúp hắn trị thương.
Bách Lý Hồng Trang nhàn nhạt liếc Triệu Vận Thiến, lại nhìn Thiệu Tử Phàm nói: "Huynh thông minh hơn nàng ta nhiều."
Nghe xong, trong lòng Triệu Vận Thiến bất mãn nhưng lại không biết phải nói gì để phản bác.
Bách Lý Hồng Trang đưa một cái bình sứ trắng cho Thiệu Tử Phàm, "Trong này là thuốc trị thương, hiệu quả rất tốt."
"Đa tạ." Thiệu Tử Phàm tiếp nhận thuốc trị thương, cười nói.
"Không cần." Khuôn mặt thanh tú mỉm cười, "Vào lúc nguy hiểm như vậy mà huynh có thể xuất hiện thì huynh chính là bằng hữu của ta."
Nàng không thèm cân nhắc đến nguyên nhân phía sau, bất luận là Thiệu Tử Phàm vì báo đáp ân tình hôm qua hay vì cái gì khác, hắn có thể không màng an nguy của bản thân mà đến giúp nàng, chỉ riêng chuyện này đã có rất ít người có thể làm được.
"Ta rất vinh hạnh." Thiệu Tử Phàm cười tươi như ánh mặt trời, hắn cảm thấy cao hứng trong lòng vì trở thành bằng hữu với Bách Lý Hồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mi-vuong-sung-the-y-phi-kinh-the/2940150/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.