Miêu Cương đổ tuyết rất lớn, rơi xuống tựa như lông ngỗng, chầm chậm phủ một lớp dày cộp trên nền đất, vó ngựa nhanh chóng giẫm qua, để lại một vệt móng ngựa nông sâu không đều giữa chốn rừng hoang trắng xoá không người.
Rừng rậm to lớn, chỉ có duy nhất một người một ngựa.
Người tới khoác áo khoác màu đen, đội mũ mạng, cưỡi ngựa tới phía Bắc, thời tiết này không có lấy một động vật sống nào, ngay cả tiếng chim hót véo von mọi ngày cũng không nghe thấy.
Cừu Nhạn Quy lảo đảo, thường hay đưa tay xoa ngực hòng làm dịu chút cơn đau, lồng ngực truyền tới cảm giác đau đớn rấm rứt, bàn tay cầm dây cương của hắn nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch nhưng vẫn không dừng lại nghỉ ngơi.
Năm ngón tay ấn ngực siết lại, níu y phục, Cừu Nhạn Quy không kềm được ho khan hai tiếng, giơ tay bụm, máu đen từ từ chảy xuống qua kẽ tay, hắn cau mày, giảm tốc độ móc khăn ra lau.
1
Phản phệ nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng, có điều vẫn ổn, trụ được đến lúc hắn tìm thấy thiếu chủ.
Đại quân con rối bất tử bất diệt, trừ phi giết Phùng Đông, nếu không không thể loại bỏ, mà nếu không biết nhược điểm của Phùng Đông thì căn bản không có cách nào giết chết gã.
Tuy rằng con rối hành động chậm chạp, nhưng đều luyện chế từ người sinh tiền là võ giả, khổ người và sức mạnh rất khá, mặc dù chặt đi tứ chi là có thể loại bỏ uy hiếp....
Nhưng đại quân con rối hàng ngàn hàng vạn, quả thực khiến người ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mieu-cuong-khach/519105/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.