Mọi âm thanh trong động phủ đều lắng lại.
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều bất ngờ trước biến chuyển, trố mắt đực ra tại chỗ, Tả Khinh Việt quay phắt đầu, nhìn thấy cảnh tượng khiến tim y như bị dao cứa.
2
"Nhạn Quy!" Tả Khinh Việt khó tin hét lên, trong giọng pha lẫn vài phần sụp đổ.
Người hắn nhung nhớ khắc khoải đau đớn che ngực, tay hơi run rẩy, Quy Khư rơi xuống bên cạnh, một tay khác của Cừu Nhạn Quy bụm chặt miệng, máu đen không ngừng tuôn ra trong kẽ tay.
Máu rơi trên đất tụ thành một bãi nhỏ, Tả Khinh Việt trông thấy cổ trùng ngọ nguậy trong máu, trong tích tắc cả người như bị sét đánh.
Đó là cổ.
Suy nghĩ của y rối tung rối mù, đó không phải bí thuật, cũng không phải thứ gì khác...
Đó vậy mà lại là cổ.
Tả Khinh Việt không quan tâm đến cái gì nữa, y sải bước chạy tới chỗ Cừu Nhạn Quy, mặc kệ hết thảy quỳ xuống bên cạnh ôm lấy hắn, hoang mang và sợ hãi y đã sớm lãng quên lại lần nữa cuộn đến, trước mắt Tả Khinh Việt nhạt nhoà, y dùng đầu cọ qua loa vào gáy Cừu Nhạn Quy, sức lực rất nhẹ, cuống cuồng nhìn dáng vẻ lộ rõ đau đớn của Cừu Nhạn Quy, cổ họng càng không thể phát ra tiếng, chỉ có giọng hơi vỡ vụn, "Nhạn...Nhạn Quy..."
1
Cừu Nhạn Quy đau đến không nói nên lời, hệt như linh hồn xuất khiếu, chỉ có thể nhìn dáng vẻ quá đỗi bi thương của thiếu chủ, có chất lỏng nhỏ lên mặt, hắn đau lòng, dùng hết tất cả sức lực mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mieu-cuong-khach/519109/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.