Diệp Bạch và Cố Chiêu đều hiểu biết đối phương, chỉ nhìn thấy đối phương là hiểu được hai người nghĩ giống nhau. Hai mươi năm trước Cố Chiêu nói việc này không cần quan tâm nữa, Diệp Bạch đáp ứng tương đối sảng khoái. Nhưng hiện tại xem ra, Cố Chiêu rốt cuộc vẫn không bỏ xuống được, Diệp Bạch lại càng sớm đã quyết định tiến đến tìm hiểu đến cùng.
“Em…”
Diệp Bạch rất nhanh phản ứng lại, nói trước: “Anh lại đến một mình.”
Cố Chiêu thầm nghĩ nói giống như em không phải đến một mình vậy, nhưng anh vẫn không có tâm tư rối rắm vấn đề này với Diệp Bạch, chỉ nói, “Anh chỉ đến xem, không làm gì khác, quay về đi!”
Diệp Bạch: “…”
Anh mẹ nó có phải muốn lừa em trở về trước không, sau đó lại một mình lặng lẽ đến đây, có phải hay không!
Cố Chiêu cảm thấy bất đắc dĩ, thầm nghĩ dựa theo sự thông minh của con mèo này khi đối đãi người bên ngoài, lúc này khẳng định sẽ phối hợp nghe lời đi trở về, nhưng bây giờ đổi lại là đối với anh. Bởi vì hai người quá mức quen thuộc, đối phương và anh lại quá mức tin tưởng, bởi vì phương hướng suy nghĩ từ lúc bắt đầu đã không lý trí, mà khuynh hướng cảm xúc tư nhân.
Cho nên…
Lúc này rõ ràng cũng đã quên mình là tới làm gì, chỉ nhớ rõ anh gạt đối phương một mình tiến đến tra xét.
Vì làm yên lòng con mèo nhỏ nhe răng vươn móng vuốt, người nuôi mèo họ Cố đành phải buông tha ý nghĩ lừa người trở về trước, cùng đứng ở trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mieu-sinh-doanh-gia/2247327/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.