TƯƠNG KIẾN THÌ NAN BIỆT DIỆC NAN
(Biệt ly dễ dàng, gặp lại mới khó khăn)
*Câu thơ đề trích bài thơ cùng tên của Bạch Cư Dị.
- ----------------------
Nhạc Hy cũng không bị hoảng loạn, chỉ nói rất trầm: "Nếu nhớ không nhầm, bản cung và ngươi đã từng nói với nhau về điều này rồi. Lẽ nào ngươi vẫn khẳng định như vậy sao?"
Nhữ Phần rớm lệ, dường như là ấm ức thay cho chủ cũ, liền nói: "Ban đầu ta cũng từng nghĩ ngươi không hề hãm hại Điệu Linh Hoàng hậu, thế nhưng hôm trước khi ta dọn đồ đạc cho ngươi lên đường, lại thấy dây ngọc bội mà ngươi cất trong tráp gỗ."
Nhạc Hy khẽ rùng mình. Nàng không ngờ, hóa ra hôm trước, Nhữ Phần có phản ứng lạ thường như vậy là do nàng ta trông thấy dải ngọc bội của nàng. Đó là ngọc bội nàng đã cho Trương Trích Hoa mượn để giăng bẫy Trần Hoàng hậu năm xưa. Nhữ Phần là nữ tỳ hầu cận Trần Thái Uyển, đứng sát bên cạnh nàng ta ngày hôm ấy, chắc chắn cũng biết được mảnh ngọc trông như thế nào.
"Mảnh ngọc đó có gì đặc biệt? Chỉ là thứ trang sức bản cung đã chán ghét, không muốn động tới. Nó có liên quan gì được tới câu chuyện của Trần Hoàng hậu chứ?" Nhạc Hy vẫn rất bình lặng, sự bình lặng khiến cho Nhữ Phần mất đi sự bình tĩnh thường có.
Thị túm chặt lấy tay nàng mà siết, nói: "Ngươi còn vờ vịt? Đó chắc chắn là mảnh ngọc năm xưa đeo trên tay Trương Trích Hoa, ta không nhầm lẫn được. Ngươi chính là người đưa mảnh ngọc cho ả. Ngươi và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-cung-truyen/2213571/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.