Chu Cao Sí thực bình tĩnh mở miệng “Phụ vương, nhi thần không khóc, nhi thần chỉ là mỏi mắt thôi .”
Ân, cho nên, một hồi sẽ hảo rồi .
Chu Lệ cúi đầu, nhìn vẻ mặt Chu Cao Sí bình tĩnh, tiểu tử này…… Còn ngoan cố cãi lại ? Rõ ràng mắt đều đã hồng hồng , nói chuyện đều mang theo giọng mũi …… Thôi, tiểu tử này xưa nay vốn mạnh miệng là nhất mà !
Nâng tay chậm rãi lau đi nước mắt trên mặt Chu Cao Sí , nhớ tới tiểu tử này đi có chút chậm chạp hơn thường , trong lòng có chút đau, thanh âm có chút khàn khàn mở miệng “…… Chân làm sao vậy?”
“Nhi thần không có việc gì, tạ phụ vương quan tâm.” Chu Cao Sí thấp giọng nói, ngữ khí rất là cung kính.
Nhưng nghe vào trong tai Chu Lệ lại hết sức không được tự nhiên.
Liếc mắt thấy vẻ mặt Chu Cao Sí bình tĩnh , cơn tức trong lòng Chu Lệ thiếu chút nữa thăng lên , nhưng khi nhìn thấy hồng ấn rõ ràng trên mắt , Chu Lệ đém nuốt giận vào , khom người, ngồi xổm xuống,ra lệnh “Đứng lên!”
Chu Cao Sí sửng sốt, nhìn cánh lưng dày rộng , cha…… Có ý tứ gì? Muốn cõng hắn sao ?
Bởi vì Chu Cao Sí ngẩn ngơ, Chu Lệ đành đem Chu Cao Sí lên trên lưng mình .
Chu Cao Sí lấy lại tinh thần, theo bản năng vội mở miệng nói “Cha! Con có thể tự mình đi!”
Bởi vì tiếng “Cha” này , cơn tức trong lòng Chu Lệ thiếu không ít, quay đầu, gợi lên khóe miệng cười “Không có việc gì! Cha
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-ha-chi-cao-si/361243/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.