Bộ mặt Lương Ý ảo não, gương mặt đỏ bừng, nện bước chân dồn dập ý muốn nhanh chóng rời khỏi quán thịt nướng, chỗ đi qua đều vang lên từng tiếng huýt sáo cùng với ánh mắt hài hước đuổi theo không dứt.
Thấy thế, cô càng thêm oán hận về hành động vừa rồi của mình, để cho người ta xem cảnh tình cảm miễn phí, bây giờ còn bị người xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ. Cô nghĩ, đời này trừ trộm xoài bị bắt ra, chuyện này có lẽ là chuyện mất mặt nhất đời cô.
"Tiểu Ý!" Sở Du thấy Lương Ý sải bước chạy chậm rời đi, không để ý dấu răng nổi bật trên mặt vội vàng đuổi theo. Ông chủ quán thịt nướng nhìn thấy bọn họ lần lượt rời đi, vội vã lớn tiếng la ầm lên với Sở Du, "Thằng nhóc kia, cậu còn chưa trả tiền đâu đấy!"
Theo sát ở sau Lương Ý, Sở Du nghe thấy tiếng gào của ông chủ, nhanh chóng xoay người trở lại, từ ví tiền móc ra mấy tờ ông nội Mao ném ở trên bàn, vội vàng đuổi theo. Vào lúc anh sắp đi ra khỏi sạp hàng thì dùng mắt phượng nhỏ dài uy hiếp những ánh mắt sắc bén của đám con trai đang nhìn lướt qua khen ngợi Lương Ý đáng yêu. Đám con trai thấy ánh mắt sắc bén không ngừng đánh tới thì rùng mình.
"Chàng trai! Tiền thừa, mau lấy lại!" Trong tay ông chủ cầm ra mấy tờ ông nội Mao mà Sở Du vừa đặt lại, lớn tiếng nhắc nhở.
Mấy học sinh đi qua cười nói với ông ta, "Ông chủ, khỏi gào, người ta có tiền, căn bản cũng không để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-hon-cai-dau-anh-a/1630691/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.