🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trên đường về nhà, Tư Minh Minh lại nghĩ đến kế hoạch làm hòa của mình. Thật tiếc khi cô chưa thực hiện được bước nào. Đầu óc cô mơ màng, nụ hôn nhẹ của Tô Cảnh Thu trên trán khiến cô bối rối. Cô thừa nhận: Cô thích cảm giác đó, rất thích. Rốt cuộc thì ai mà không thích một nụ hôn trong sáng và thuần khiết chứ?

Vừa bước vào nhà, cô đã bị Tô Cảnh Thu kéo lại. Người chồng thích thể hiện của cô muốn trình diễn một màn xoay hông hoàn chỉnh để chứng minh rằng giờ anh đã đủ khả năng để "nhậm chức".

Tô Cảnh Thu chỉ vào lưng mình, vừa xoay trước xoay sau, vừa nói: "Đừng có áp lực tâm lý nhé! Kể từ khi bác sĩ chẩn đoán anh đã khỏi hẳn, mấy ngày nay anh đã thật sự có một cái lưng tuyệt vời rồi!"

Tư Minh Minh bật cười, vỗ nhẹ anh một cái: "Thế sao không đi tắm đi!"

"Tắm cùng nhé! Mình cũng quen thuộc cả rồi mà."

"Không đi! Ai tắm người nấy!"

Kế hoạch xin lỗi của Tư Minh Minh vẫn chưa thực hiện được, nhưng sự ám ảnh cầu toàn của cô lại trỗi dậy. Cô đẩy Tô Cảnh Thu ra, bước vào phòng ngủ. Cô không hay mặc những chiếc váy hai dây mỏng tang như thế, luôn cảm thấy không quen.

Tắm xong, cô thay đồ, đứng trước gương nhìn mình. Một dáng người nhỏ nhắn, chiếc váy hai dây trên người cô thật sự không toát lên vẻ gợi cảm. Cô bĩu môi, thôi thì cứ vậy đi! Cô đã cố hết sức rồi!

Tư Minh Minh không giỏi việc làm hài lòng người khác, cô tin rằng tình cảm là thứ cần phải tự nhiên mà đến. Lần này cô có thể thật sự bước ra khỏi vùng an toàn, có lẽ vì cô đã bắt đầu chú ý đến bản thân ở một cấp độ khác.

Cô giả vờ tạo dáng bước ra ngoài, không quá ngượng ngùng, mang theo chút đáng yêu.

Tô Cảnh Thu đang lau tóc thì động tác bỗng ngừng lại, nhìn cô như một chàng trai ngốc nghếch.

"Sao thế, hôm nay cho anh được "khai tiệc" à?" Anh cũng hơi căng thẳng, nhưng vừa mở miệng đã xua tan cảm giác đó, biến mình thành một tên đểu. Anh bước tới trước mặt cô, kéo nhẹ dây váy mỏng manh, cúi đầu nhìn vào bên trong. Tư Minh Minh theo phản xạ ôm lấy ngực. Tô Cảnh Thu chậc lưỡi một tiếng, lắc đầu đi về phía phòng ngủ, nụ cười trên khóe miệng không thể giấu được.

Tư Minh Minh theo sau, cảm thấy hơi lạnh, cô khoanh tay ôm lấy vai mình. Trong lòng bắt đầu hối hận: lẽ ra đồ ngủ gợi cảm nên được thiết kế dài hơn, kín đáo hơn. Trí tưởng tượng mới là thứ gợi cảm nhất trên đời.

"Đang nghĩ gì thế?" Tô Cảnh Thu dừng lại, quay đầu hỏi cô.

Tư Minh Minh lắc đầu.

"Lạnh à?"

Cô gật đầu.

"Anh biết ngay là em sẽ lạnh mà!" Anh nói, rồi cúi xuống bế cô lên, vài bước đã đến giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi kéo chăn phủ kín người cô.

Chăn trùm kín đầu khiến cô rơi vào bóng tối hoàn toàn. Người thì ấm lên, nhưng cũng lười hẳn. Ý định trêu đùa Tô Cảnh Thu vừa nhen nhóm trong cô cũng nhanh chóng tan biến. Nằm thế này thật thoải mái, không lạnh mà cũng chẳng mệt. Nghĩ vậy, cô quyết định nằm im không nhúc nhích.

Tô Cảnh Thu đứng bên giường, nhìn cái chăn im lìm mà bật cười. Anh hiểu Tư Minh Minh quá rõ, nhất là sự lười biếng của cô trong chuyện này. Mong cô chủ động ư? Thà anh tự phục vụ còn hơn.

Tóc anh vẫn còn ướt, anh ngồi xuống mép giường lau, ánh mắt lướt xuống và thấy một bàn chân trắng nõn ló ra khỏi chăn. Ý đồ xấu nổi lên, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi. Tư Minh Minh theo phản xạ co chân lại. Anh lại gãi, cô lại co.

Rồi cô không động đậy nữa.

Trong bóng tối, cô nghĩ không biết Tô Cảnh Thu định làm gì mình. Lúc này anh đang chơi trò kiên nhẫn, giống như đang trêu mèo vậy.

Cảm giác ấm áp và ướt át chạm vào ngón chân cô, rất lạ lùng, nhưng cũng dễ chịu. Cô nhịn được vài giây rồi muốn rút chân lại, nhưng lại bị anh nắm lấy cổ chân.

Lòng bàn chân nhột nhạt, anh lấy cằm chưa cạo râu mà cọ vào chân cô. Tư Minh Minh muốn đá anh một cái, nhưng tay anh giữ chặt cổ chân cô như khoá lại, cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể chịu đựng.

Chăn hé ra một chút ánh sáng, phần cuối giường lún xuống, hơi thở nóng bỏng từ mu bàn chân lên đến bắp chân. Cô biết ngay: anh đã chui vào trong chăn.

Tư Minh Minh luôn thích bóng tối.

Cô biết đó là sự khác biệt giữa cô và anh. Tô Cảnh Thu thích nhìn, còn cô thích tưởng tượng.

Anh luôn bật một chiếc đèn nhỏ mờ mờ, cúi xuống chăm chú nhìn nơi giao hòa giữa họ. Lúc đó ánh mắt anh như muốn lột tr@n cô, khiến cô không dám nhìn thẳng vào anh. Còn cô lại thích bóng tối, nơi mọi cảm giác được khuếch đại, mỗi âm thanh đều mang đến sự liên tưởng. Thật đẹp biết bao.

Khi lớp vải lụa rời khỏi da cô, môi anh thay thế. Cô nghĩ: sao anh không cạo râu nhỉ? Anh không cạo râu, cọ vào làm cô đau mà cũng nhột, như hàng nghìn con côn trùng đang cắn xé.

Cô không kiên nhẫn, khẽ nhích chân, nhưng vô tình lại tạo khoảng trống cho anh.

Anh cắn cô. Anh thật sự cắn cô! Không mạnh, chỉ là hàm răng cứng chạm vào làn da mềm mại ở phía trong đùi.

Tư Minh Minh hơi hối hận.

Lẽ ra cô nên mặc bộ đồ ngủ kẻ sọc. Mặc chiếc váy hai dây này làm gì? Tô Cảnh Thu bị chấn thương ở lưng lâu như thế, như trải qua một cuộc khổ luyện phi nhân tính. Cô không cần phải làm gì thêm, anh tự lo được hết. Chiếc váy này chỉ làm anh thêm ngông cuồng.

Haizz.

Cô định thở dài, nhưng âm thanh phát ra lại chẳng giống thở dài chút nào.

Đầu óc cô dần trở nên mơ hồ. Đến khi đôi môi anh trượt lên, cô không nhịn được mà co người lại.

"Tô Cảnh Thu, anh từ từ đã, nói chuyện với em một chút." Cô cố ý nói chuyện để anh chậm lại.

Cô thật là kỳ lạ, làm vợ chồng với nhau đã lâu, nhưng chỉ qua một lần tạm nghỉ vì chấn thương, cô lại cảm thấy như thể mình không quen anh nữa.

Anh thường nói vài câu vào những lúc thế này, chẳng hạn như: "Chỗ này của em đẹp quá" "Eo em chỉ cần một tay là ôm trọn," hay "Thả lỏng chút được không?"… Những câu nói mà bình thường Tư Minh Minh không bao giờ nói hoặc nghe được lại thốt ra từ miệng anh. Những lời lẽ ngọt ngào, táo bạo ấy thật sự làm người khác phải mềm lòng. Tư Minh Minh đưa tay bịt tai, nhưng anh lại kéo tay cô ra, ép cô phải nghe, thậm chí bắt cô phải đáp lại.

Nhưng hôm nay anh lại không nói gì.

Giống như một con mãnh thú đói khát, hơi thở nóng hổi phả ra từ mũi, thỉnh thoảng phát ra âm thanh trầm thấp từ cổ họng. Anh sẵn sàng bắt đầu bữa tiệc của mình.

Tư Minh Minh chính là đại tiệc của anh.

Anh ăn rất chậm rãi, không quên nuốt từng chút một.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.