“Biết nói thế nào nhỉ?” Ash nói. “Trông cậu khá hơn đấy.”
“Cảm ơn.” Cleo đáng ra sẽ trả miếng câu đó, nhưng cô biết anh nói thật. Thêm nữa, cô cần ai đó đưa cô từ viện về nhà.
“Thế còn thằng cha kia thì sao? Cậu có định kiện gã ra toà cho chết không?”
Hừm, đó là một câu hỏi khó. Cô đã được quản lý, đại diện và luật sư của Casey Kruger tới thăm. Casey, thật tài tình là không hề bị thương, chối đây đẩy rằng không gây ra vụ tai nạn này. Theo như lời khai của gã, một con nai nhảy ra ngay trước xe nên Cleo, vì quá sợ hãi, đã đi chệch ra khỏi đường. Nếu cô không đồng ý với bản lời khai như vậy, gã sẽ phải buộc tội cô lái xe nguy hiểm. Hình ảnh của Henleaze Limos sẽ rất đáng sợ, và có nguy cơ hậu quả sẽ cực kỳ khủng khiếp.
Hoặc họ sẽ không làm gì liên quan tới toà án và gã sẽ trả tiền cho cái xe hỏng nặng.
May mà không phải chiếc Bentley Continental.
“Phức tạp lắm.” Graham Cáu kỉnh mới đây đã tham khảo lời khuyên của luật sư về chuyện này. Tự nhích ra khỏi giường, Cleo kêu lên, “Ôi, oái.”
Ash lắc đầu. “Cậu lúc nào cũng phải hơn tớ một bước đúng không? Chỉ vì tớ bị đau lưng nên cậu đã cố tình đâm xe và nhập viện. Đã ai bảo cậu là đứa hay bắt chước và thích chú ý chưa?”
Cleo cầm cánh tay cậu. “Được rồi, nhưng bây giờ cậu đỡ rồi. Giúp tớ ra xe đi.”
“Miễn là mọi người không nhìn thấy cảnh này mà nghĩ tớ với cậu là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-thu-yeu-nhe-cleo/1540822/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.