Abbie đã chuẩn bị không ngừng cho giây phút Tom quay về, suy nghĩ xem sẽ phải nói gì, nhưng khi Tom quay về thật thì cô không cần phải nói gì hết.
Tiếng chìa khóa Tom xoay trong ổ, va li, thùng lạnh, và cần câu thả xuống giữa lối đi vào, rồi anh lớn tiếng, như mọi lần, “Chào em yêu, anh về rồi.”
Đó là cách họ vẫn đùa nhau, cách anh chào cô, và mỗi lần chào như vậy, Tom lại thay đổi một giọng địa phương khác. Hôm nay, vì sau một chuyến câu cá, đó là giọng xứ Ai Len, và để chứng minh – vì có những giọng khó có thể nhận ra ngay được – anh thêm, “Quỷ thần thiên địa ơi, ngoài giời đêm naaiii lạn phát coóng.”
Mỉa mai ở chỗ nghe giọng anh vui vẻ hơn so với biểu hiện của anh hai tuần qua. Có phải vì anh được ở bên con gái dịp cuối tuần không?
Rồi Tom xuất hiện ở cửa bếp và nét mặt anh liền thay đổi. Ngay lúc anh nhìn thấy cô ngồi đó, anh đã hiểu.
Abbie biết trông cô thật khủng khiếp nhưng cô không quan tâm. Chính anh đã gây ra chuyện này. Là lỗi của anh nên cả ngày hôm nay cô như cái xác run rẩy, mắt đỏ, miệng khô và ngực đau vô bờ.
“Ôi trời ơi.” Mặt anh biến sắc. Tay vuốt quanh cằm chưa cạo râu, anh lắc đầu. “Làm sao em biết được?”
“Ý anh là Georgia à?” Abbie không còn nhận ra được giọng mình nữa; rõ ràng cô không tin là mình đã nói những từ này. “Con gái… của anh ư?”
Tom thở hắt ra. “Ôi trời. Con bé đến nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/minh-thu-yeu-nhe-cleo/1540917/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.