Tuần này Vu Tiệp bỗng trở nên bận rộn, chỉ cần là phong trào của lớp thì cô đều đăng kí tham gia, thời gian biểu của cô chật kín ngay cả thời gian dư thừa cũng không có, đến nhóc Trịnh cũng bắt đầu than thở sao cô lại bận rộn đến thế.
Vu Tiệp an ủi cậu qua điện thoại.
“Phong trào của lớp tôi chưa bao giờ tham gia, thầy chủ nhiệm đã nhắc nhở mấy lần rồi, mình cũng phải có một vài biểu hiện trước khi tốt nghiệp chứ”. Tưởng tượng ra vẻ nhăn nhó trên khuôn mặt nhóc Trịnh, cô thấy mình có phần không nhẫn tâm.
“Cuối tuần trước cậu chưa về nhà, cuối tuần này cậu có về không?”.
“Tối thứ Tư tôi phải về một chuyến”, Vu Tiệp khẽ đáp lại.
“Nhà có chuyện gì à?”. Thứ Tư, không phải cuối tuần, vậy về làm gì nhỉ. “Có cần tôi đưa cậu về không?”.
“Không cần đâu, buổi chiều tôi có tiết thực hành, nên sẽ tan học sớm”. Cô cười, từ chối khéo léo.
“Ừ, vậy cuối tuần tôi lại đưa cậu về”. Cậu thích cảm giác cô khẽ vịn vào eo mình, như thể đang dựa dẫm vào cậu vậy. Vì vậy Trịnh Phong rất thích dùng xe đạp leo núi đưa Vu Tiệp về nhà.
“Ừ”. Vu Tiệp nói xong rồi cúp máy.
Cô mở điện thoại nhìn bảng lịch trên đó, ngày quen thuộc sắp đến rồi.
Chiều thứ Tư, vừa tan học là cô về nhà ngay.
Bố mẹ đều chưa đi làm về, Vu Tiệp vào nhà tắm gội, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Cô ngồi trong phòng khách đợi, tiếng đồng hồ tích tắc, vang vọng bên tai nghe đến phát phiền.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-am/69204/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.