Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dịch & Edit: Hải YếnCô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Xin lỗi, Tiền bối là ai? Sao người lại ở đây?”Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tuy rằng lão giả áo đen trông có vẻ luộm thuộm, nhưng thoạt nhìn cũng biết hắn nhất định không tầm thường.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lão giả áo đen mạnh mẽ đáp lại Trần Hạo. Trần Hạo sau khi nghe lời này có chút kinh ngạc, không ngờ lại có người sống ẩn dật ở một nơi như vậy.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau đó Trần Hạo tiếp tục tò mò hỏi.Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
ồCô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi màn đêm buông xuống, vầng trăng khuyết bên ngoài treo lơ lửng trên bầu trời, ánh trăng chiếu xuống khiến người ta có cảm giác hẻoTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-mat-thay-than-tai/890013/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.