Khi Đỗ Hiểu Văn đang điểm danh chuẩn bị vào lớp, phát hiện cô bé Hạ Thụy Thụy lại trốn học.
Cô gọi điện thoại đến ban tiếp tân, “Chào cô, xin hỏi Hạ Thụy Thụy có xin nghỉ không ạ?”
Dựa theo quy định của trung tâm nghệ thuật, nếu học sinh không phải nghỉ do bệnh, qua tiết hai mà không lên lớp, vậy thì giáo viên phải chủ động liên hệ với phụ huynh để tìm ra nguyên nhân. Nếu vấn đề ở các cô giáo thì phải kiểm điểm để sửa chữa kịp thời. Nhưng cô bé Hạ Thụy Thụy này hình như cô chưa từng gặp qua một lần.
“Thụy Thụy? Thụy Thụy có đến mà! Trong danh sách cũng có tên cô bé!” Cô tiếp tân lập tức trả lời.
Sau đó, toàn bộ trung tâm cũng rơi vào hỗn loạn. Đứa trẻ rõ ràng đã được ba mẹ đưa đến trung tâm nghệ thuật lại mất tích, nếu xảy ra chuyện gì, trung tâm nghệ thuật này phải gánh trách nhiệm rất nhiều. Cô vội vàng phân công gọi điện với cô tiếp tân. Cô tiếp tân gọi cho mẹ Thụy Thụy, cô gọi cho ba Thụy Thụy.
“Chết rồi, mẹ Thụy Thụy tắt máy!” Cô tiếp tân nôn nóng.
Bên này cô lại may mắn hơn…
“Xin chào, tôi là cô giáo dạy vẽ của trung tâm nghệ thuật “Đồng Mộng”…” May mà cô vừa liên hệ với ba Thụy Thụy, đối phương đã đồng ý đến ngay.
Hơn mười phút sau.
“Xin chào, tôi là ba của Hạ Thụy Thụy, xin hỏi con gái tôi…” Người vội vàng chạy đến, ngay khi cô xoay người, giọng nói ngưng lại trước dung nhan thanh lệ của cô.
Mà cả người cô cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-phan-trai-tim/2326965/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.