Mấy ngày nay, không khí lạnh đột kích, cảm sốt cũng đến rào rạt.
“Hắt xì”
Triệu Sĩ Thành lấy khăn tay che mũi, lại hắt xì một cái. Trong phòng truyền dịch, dựa lưng vào ghế… “Hắt xì” Có người cũng hắt xì.
Anh dựa vào ghế, híp mắt lại, vì hai má hơi hồng, có chút nóng. Cô cũng thế, mệt mỏi day trán, cả người mê man. Khiến cô có cảm giác hồ đồ, đó là kết quả xét nghiệm cầm trong tay kia.
“Tiểu thư, tôi rút kim giúp cô.” Y tá vừa đi đến, thấy bình dịch không tốt, bước đến trước mặt cô.
“Cám ơn.” Cô vươn tay ra.
Động tác rút kim của y tá rất nhanh, cô dùng miếng bông gìm kim, cầm lấy túi da, lại xoa trán rồi vội mở bình. Cô bận nhiều việc muốn chết, giờ lại sắp đến giờ đón Thụy Thụy.
Y tá cũng đến phía sau rút kim giúp Triệu Sĩ Thành.
Anh vừa mới đi vài bước, chợt nghe thấy, “Tống Dư Vấn, vị nào là Tống Dư Vấn?” Cô y tá hắng giọng gọi.
Tống Dư Vấn? Tên này rất quen.
“Có chuyện gì không?” Anh nhớ tới ai đó, chủ nhân của tên này quen vợ chưa cưới của anh.
“Anh là chồng cô ấy? Thuốc và kết quả xét nghiệm của cô ấy ở đây!” Thấy có người phản ứng, cô y tá bận rộn bất chấp mọi thứ đưa giấy xét nghiệm vào tay anh.
“Tôi không phải…” Không kiên nhẫn nghe anh giải thích, y tá đã bận rộn tránh ra.
Cái này, xong rồi! Làm sao bây giờ? Việc cấp bách, bản năng nghề nghiệp làm cho anh xem qua thuốc một chút, xem có quan trọng không.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-phan-trai-tim/2326974/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.