Trì hoãn hơn mười phút, nhanh nhẹn nói một khoản mua bán, Dư Vấn không còn hứng thú “diện thánh” nữa, hỏi thăm y tá rồi, cô đến thẳng phòng bệnh của Hạ Nghị. Bởi vì, cô muốn xem thử, rốt cuộc Hạ Nghị bị thương nặng bao nhiêu, lại làm cho Hạ Lan thay đổi chủ ý!
Nhưng tất cả trước mắt làm cho cô rất thất vọng, Hạ Nghị chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Trán Hạ Nghị dán băng gạc, như là đi đánh trận về, cả người lười nhác nằm trên giường bệnh, ngẩng đầu nhìn trần nhà, chẳng biết đang nghĩ gì.
Trong nháy mắt ấy, Dư Vấn lại cảm thấy có phần thê lương.
“Có khỏe không, làm sao lại bị tai nạn?” Cô lắc lắc đầu, không để mình mềm lòng, cô ngồi đến trước giường bệnh của anh, lành lạnh hỏi.
Hạ Nghị quay sang, yên lặng nhìn cô vài giây, mới dùng giọng điệu bình tĩnh nói, “Đã trở lại rồi?”
Anh không nói được “Em đã đến rồi”, mà là “Đã trở lại”. Dư Vấn nghe hiểu, bởi vậy, chỉ cười cười, không trả lời.
“Bị đâm nghiêm trọng không?” Cô lãnh đạm hỏi.
“Chỉ bị thương ngoài da thôi.” Anh trả lời.
“Còn em? Chơi vui không?” Không nên hỏi, nhưng mà, nỗi đau kia chạm đến xương anh, không cẩn thận anh lại buột miệng.
“Rất vui.” Cô vẫn cười cười.
Dáng vẻ của hai người lúc này nhẹ nhàng bâng quơ như bàn luận thời tiết, nhắm mắt lại, Hạ Nghị xót xa.
“Có thể sống tiếp chứ?” Anh nhẹ giọng hỏi, nhưng không chắc chắn
Cô nhìn anh một cái.
“Làm sao đây ta? Tôi còn chơi chưa đủ…” Cô cười, khóe môi rất lạnh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-phan-trai-tim/2327087/quyen-4-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.