“Nghe nói Việt đại nhân là người thiện rượu, hôm nay tại hạ mang tới, Việt đại nhân thưởng thức xem có vừa miệng không.”
Việt Lâm Xuyên chìa tay nhận lấy chiếc chén, nhìn thứ màu huyền ảo hợp tan trong chén, nói: “Hi Tuyệt Thiên Hạ uống một ngụm lại thèm một ngụm này mà không dùng chén dạ quang để đựng, thật đáng tiếc.”
Người đối diện đang chăm chú ngắm ráng mây đỏ như gấm lưu ly đằng trời Tây, nghe hắn nói thế, quay đầu lại đáp: “Là tại hạ sơ sót, Việt đại nhân thứ lỗi.” Đôi mắt ấy phản chiếu lại ráng chiều màu quả quýt, loang loáng một vẻ ma mị.
Việt Lâm Xuyên thầm thở dài, từ nhỏ đã phải nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, nếu Tam điện hạ có thể ngồi yên không loạn thì sớm đã thăng tiên rồi, còn mong mỏi làm hoàng đế cái gì chứ.
“Hôm nay phủ Tam điện hạ vui mừng náo nhiệt, Mạch đại nhân không tới góp vui sao?”
“Người Tam điện hạ lấy chính là muội muội của tại hạ, bên nhà gái chỉ có nữ quyến mới được tham gia hỉ yến, tại hạ cũng không muốn phá quy củ.”
“Mạch đại nhân ngàn tính vạn tính, vậy mà lại tính sót mất muội muội nhà mình.”
Mạch Sở Địch khẽ cười gật đầu, “Chuyện thiên hạ đúng là không thể gạt được tuệ nhãn của Việt đại nhân, tại hạ cũng có kế để sửa chữa, thành sự hay không nhờ cả vào tấm lòng hào phóng của Việt đại nhân.”
Việt Lâm Xuyên đặt chén rượu lên môi khẽ nhấp một ngụm, “Mạch đại nhân muốn mượn hạ quan vật gì?”
Mạch Sở Địch nâng hũ rót
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-van-tham/296414/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.