Hùng biện là bạc, trầm lặng là vàng.
Hùng biện cũng không tồi mà, ít nhất thì cũng là bạc.
Này bạn, đó là tiêu chuẩn của phương Tây,đối với người Trung Quốc, trầm lặng là bạc, trầm lặng là vàng, trầm lặng là thật lòng.
Vậy thì hùng biện là gì?
Hứ, nói ra sẽ khiến bạn chết khiếp đấy. Hùng biện chính là:
Lời ngon tiếng ngọt, lẻo mép, dẻo mỏ.
Lời lẽ không đáng tin, lời không thật lòng, khua môi múa mép.
Hùng biện là... một sự tán dương không đáng giá ư?
Có chứ, nhưng không phải là một sự tán dương, đều là những lời tâng bốc mang nghĩa xấu, kiểu như là:
Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo.
Trời ơi, đó là ngụy biện chứ không phải là hùng biện.
Ngụy biện cũng như vậy:
Lải nhải con cà con kê...
Nói trắng thành đen...
Đây chẳng phải là cách nhìn nhận của mỗi người sao? Anh nói theo ý anh, tôi nói theo ý tôi.
Cái gì? Bạn không chết khiếp sao? Vậy thì tôi sẽ nói cho bạn biết hậu quả của việc không chịu trầm lặng:
Tai vách mạch rừng
Họa ra từ miệng
Còn nói gì nữa không?
Không nói nữa. Nhưng tại sao người Trung Quốc lại tôn sùng sự trầm lặng?
Bởi vì tổ tiên của chúng tôi tôn sùng sự trầm lặng.
Trầm lặng chính là sự khinh mạn ở mức cao nhất.
Như mọi người trên thế giới đều biết, người Trung Quốc là người ồn ào nhất trên thế giới. Một đám người hát hò ồn ào trong quán rượu chắc chắn chỉ có thể là người Trung Quốc. Ở một số quán ăn phương Tây, cứ thấy người Trung Quốc là lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mo-ve-phia-anh/266696/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.