Edit: riri_1127
"Nguyễn Tự Bạch tới rồi, con phải đi đây."
Nói xong cô đi vào phòng của mình, để lại căn phòng nặng nề.
Du Thành Thù nhìn vợ càu nhàu, "Sao bà nặng lời thế?"
"Chẳng phải tôi vì con bé sao, tranh thủ bây giờ tình cảm chưa sâu đậm giải quyết sớm."
Cuối cùng Du Thịnh cũng buông đũa, "Ăn no rồi, con có việc."
Du Thành Thù giữ anh ấy lại, "Bạn trai của Nguyệt Nguyệt đáng tin không?"
"Làm sao con biết, cũng không phải bạn trai con." Bây giờ trong lòng anh còn phiền muộn lắm!
Dựa vào sự hiểu biết về bố mẹ, anh ấy biết họ sẽ phản đối nhưng chả hiểu tại sao bây giờ anh ấy vẫn luôn cảm thấy không thoải mái.
Tô Mạn nói với Du Thành Thù: "Hay là tôi xin phép nghỉ mấy này ở lại với con?"
Du Thành Thù phản đối, "Tình huống bây giờ ra sao bà không biết à, sắp thi đến kỳ thi tốt nghiệp mà bà lại xin nghỉ?"
Tô Mạn thở dài, không nói gì. Khi bà vào phòng thấy con gái đang trang điểm.
Du Nguyệt mặc một chiếc váy lệch vai màu trắng có hoa đỏ, tôn lên vóc dáng chuẩn cùng mái tóc đen nhánh bồng bềnh hơi xoăn càng làm nổi bật nước da trắng ngần. Khuôn mặt trái xoan của cô vốn đã xinh đẹp, bây giờ trang điểm lại càng mê người hơn. Tô Mạn lại thở dài, điều bà sợ chính là sợ người nọ chỉ nhìn trúng cái vẻ ngoài này của con gái bà mà thôi.
Mà trên thế giới này thứ không thiếu nhất là người đẹp.
*Dĩ sắc kỳ tha nhân, sắc suy nhi ái trì.
Ngạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-hon-do/2024492/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.