Edit: riri_1127
Chương 17: Cô ấy có chủ rồi, là tôi đấy!
Hôm nay Nguyễn Tự Bạch mặc áo sơ mi trắng đường may tinh xảo cùng quần tây dài màu đen, cách ăn mặc này có vẻ thoải mái hơn rất nhiều so với âu phục mọi khi, tăng thêm một chút vẻ thành thục ổn trọng.
Anh nghiêng người tựa vào tường, ngón trỏ còn kẹp lấy một điếu thuốc chưa châm, ánh mặt trời ôn hòa như phủ lên anh một tầng sắc màu ấm, làm ngũ quan vốn đã điển trai nay càng thêm lập thể mê người.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, dù chưa đến 10 giờ nhưng mặt trời sớm đã lên cao. Anh đứng nơi đó gần cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người anh, bên trong lười biếng mang theo vẻ hấp dẫn vô cùng.
Quả thực là một bức danh họa.
Du Nguyệt có chút hoảng hốt, cô không thể ngờ mình có thể quen biết một người đàn ông ưu tú như vậy, hơn nữa hiện tại còn sắp đi chơi cùng nhau.
Cũng không còn nhỏ nữa, hai người họ đương nhiên biết đây thật ra là buổi hẹn hò nhưng chưa xác định quan hệ nên dùng từ này không thích hợp mà thôi.
"Hôm nay em rất đẹp." Anh cười nói.
"Cảm ơn." Du Nguyệt khẩn trương gãi gãi tai phải, "Hôm nay anh cũng rất tuấn tú."
Nguyễn Tự Bạch đặt lại điếu thuốc vào hộp, chân dài bước đến trước mặt cô, người đàn ông đột nhiên đi tới làm tim Du Nguyệt đập chậm đi một nhịp, một giây sau cô lại có cảm giác nhịp đập đột nhiên tăng tốc hơn rất nhiều.
"Chúng ta đi thôi!"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-hon-do/2024579/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.