Sắc mặt của Lạc Thanh tối sầm lại, cúi xuống định nhặt balo lên.
Tạ Quân Ý: "....."
Tạ Quân Ý vội vươn tay giật lấy balo ôm chặt vào lòng: "Anh không đỡ được, không đỡ được! Xin lỗi xin lỗi!"
Lạc Thanh liếc nhìn anh một cái, đôi mắt phượng hơi nhướng lên, suýt chút nữa thì Tạ Quân Ý gục tại chỗ.
Thời tiết nóng bức thế này, đúng là không chịu nổi kích thích mà!
Vé máy bay của nhóm học viên tham gia trại hè đều là vé liên tuyến, vì Tạ Quân Ý và Lạc Thanh trông có vẻ quen nhau nên khi Tạ Quân Ý đề nghị đổi chỗ, những người khác cũng không có ý kiến gì.
Nhận được vinh dự mang balo cho Lạc Thanh, Tạ Quân Ý vui như mở cờ trong lòng, vừa nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của cậu vừa cười mãi không thôi.
Lạc Thanh đang đọc sách thì ngước mắt lên nhìn Tạ Quân Ý.
Tạ Quân Ý lập tức điều chỉnh lại nụ cười hoàn hảo!
"Anh có nhận ra không......"
Tạ Quân Ý nín thở.
"Khóe mắt của anh có nếp nhăn khi cười đấy?"
Tạ Quân Ý: "!!!"
Không nói một lời, anh lập tức lấy kem chống lão hóa ra bôi bôi bôi.
Lạc Thanh cúi đầu tiếp tục đọc sách còn Tạ Quân Ý thì bận soi gương bôi kem, anh không kịp nhìn thấy nụ cười thoáng qua nơi khóe miệng của Lạc Thanh.
Tạ Quân Ý tự nhủ phải kiềm chế, không dám cười nữa. Nhưng cứ nhìn thấy Lạc Thanh là anh lại muốn cười, không kìm được mà cảm thấy vui vẻ. Một bên là tâm hồn sợ lão hóa, một bên là trái tim khi ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-dai-ta-deu-bi-va-mat/2504367/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.