Lúc về đến nhà, Lucas đã ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.
Phương Khởi Châu tra được số điện thoại của Mai Dược, gọi một cuộc cho cô, bảo rằng từ nay hắn sẽ tạm thời chăm sóc cho Tiểu Hổ. Mai Dược bây giờ làm gì còn tâm tư đi quan tâm Tiểu Hổ, ngài Phương kia ở nơi sang như vậy, xe đi là Maybach, còn mướn cả tài xế, làm sao có thể là người xấu, cô đồng ý rất nhanh, bảo lần sau sẽ đến thăm Tiểu Hổ.
Phương Khởi Châu có chút không quen tay mà thấm ướt khăn lông, giúp Tiểu Hổ lau mặt, "Muốn tắm không?"
Tiểu Hổ lắc đầu, có lẽ nhờ thức ăn nên tinh thần của cậu đã tốt lên một chút, Phương Khởi Châu thay cậu mở dây kéo, lau lau cổ cậu, hỏi: "Tại sao lại chạy xa như vậy?"
Tiểu Hổ đi bộ, mà dù gì xe cảnh sát cũng có bánh xe, người có chạy nhanh hơn nữa cũng không thể đuổi kịp, huống hồ cục cảnh sát nói gần cũng không gần, chẳng biết đứa nhỏ này làm sao tìm được nữa.
"Em... Nghe thấy."
Phương Khởi Châu suy nghĩ một hồi mới hiểu được, "nghe thấy" mà cậu nói, chính là chỉ còi cảnh sát, trong lòng lại cảm thấy khó mà tin nổi, cái năng lực này quả thật chẳng khác gì một con chó nghiệp vụ, chỉ dựa vào tiếng còi cảnh sát còn vang vảng sót lại trong khu phố mà cũng tìm thấy được chi cục bắt giữ Chung Long.
Hắn đem bàn chải đã trét kem đưa cho Tiểu Hổ, một cái tay khác cầm ly súc miệng, sẵn sàng đưa đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-deu-muon-om-om/404978/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.