Phương Khởi Châu đi đến chỗ Tiểu Hổ, "Trong điện thoại không phải đã nói em đừng tới sao?"
Đôi mắt của Tiểu Hổ trợn lên tròn xoe, "Chú nói tùy em!"
Sắc mặt hắn không thay đổi, "Làm sao tìm được nơi này?"
Tiểu Hổ ngẩng đầu, bộ dạng rất đắc ý, "Cao á! Em nói chỗ cao nhất, chị Mai biết liền."
Lúc này Phương Khởi Châu mới để ý bên cạnh còn có người, Mai Dược nhanh chóng đứng thẳng lưng, trong lòng thầm trách chính mình tại sao chưa trang điểm đã chạy ra ngoài, đứng trước mặt lại là cực phẩm trăm năm khó gặp chứ!
"Xin chào." Hắn nhìn Mai Dược gật đầu một cái: "Làm phiền cô mang đứa nhỏ này trở về rồi."
"Không có gì." Mai Dược hiếm khi trở nên thận trọng một chút, giọng nói cũng mềm mại như thiếu nữ mười tám tuổi.
Trên mặt Tiểu Hổ thì lại lộ ra thất vọng, cậu đem bao tiền lì xì còn y nguyên không đổi trả lại cho Phương Khởi Châu: "Năm mới vui vẻ, ầy, còn có cái này, quà năm mới." Nói rồi, Tiểu Hổ liền đem túi quà vừa mới chuẩn bị kỹ càng ra.
Phương Khởi Châu cúi đầu nhìn, là một cuộn giấy xuyến đỏ, lại nghe thấy Tiểu Hổ nói mang chút ý tứ khoe khoang: "Em viết rất nhiều câu đối tết, sau đó chọn một chữ "Phúc" đẹp mắt nhất tặng cho chú!" Ánh mắt cậu sáng lấp lánh, giống như người lớn mà dạy hắn: "A! Đúng rồi, chữ "Phúc" dán ở trên cửa, nhất định phải dán ngược lại! Như vậy phúc khí sẽ vào cửa nhà đó!"
"Chú biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-deu-muon-om-om/404987/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.