"Không đúng, chẳng phải cậu rất ghét chó à!"
"Ừm."
Vệ Tư Lý không thể hiểu ý của hắn, chỉ cảm thấy Phương Khởi Châu có thể đã dẫn người về nhà, thế nhưng tâm lý lại rất kiên định rằng Tiểu Châu nhà bọn họ không phải loại người như vậy. Vệ Tư Lý nện lòng bàn tay xuống, như đinh chém sắt mà nói: "Hoặc chính là mèo con!"
Phương Khởi Châu suy nghĩ một chút, cảm thấy bộ dạng Tiểu Hổ đúng là giống một con mèo nhỏ.
"Gần đúng."
Vệ Tư Lý kinh ngạc nói, "Cái gì mà gần đúng chứ. Ai, nuôi thật à?"
"Không có..." Phương Khởi Châu uống xong cà phê, trực tiếp đi lên lầu, "Đừng đoán bừa."
Ở bên ngoài Vệ Tư Lý là tài xế của hắn, kỳ thật cũng có thể xem như trợ thủ và vệ sĩ. Thân thủ hắn bất phàm, thương pháp nhất lưu, từ lúc Phương Khởi Châu còn là một "hạt đậu bé tí", Vệ Tư Lý đã đi theo phía sau để bảo vệ hắn.
Quan hệ của bọn họ thật ra giống như bạn bè hơn.
Mùng bảy âm lịch, không khí Tết chưa tiêu tán, trên đường vẫn còn mùi khói thuốc pháo hoa bất hợp pháp. Thế mà khi Phương Khởi Châu đến phòng hội nghị, gần như toàn bộ cổ đông đã đến đông đủ rồi.
Ngải Lâm thấp thỏm rót một ly cà phê cho mỗi người trong phòng hội nghị, ngày hôm nay sếp giảm biên chế, cắt đến chỉ còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-deu-muon-om-om/404988/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.