Cõi lòng Ma Tôn ấm lên, khoé mắt tự dưng đỏ hoe. Nếu những lời này được nói ra ở kiếp trước, có lẽ... hắn sẽ vô cùng cảm động, cảm động đến nỗi biến thành đồ ngốc luôn cũng không biết chừng.
"Không uống rượu làm sao lại say." Hoa Triệt đứng dậy, gần như là chạy trối chết.
Đã từng khao khát giờ thành e ngại.
Hắn khó khăn lắm mới buông tay, sao có thể vì vài lời ngon ngọt đã vội giẫm lên vết xe đổ.
Sở Băng Hoàn nhìn theo bóng lưng người thương thầm nhủ không nên đuổi theo, y biết chuyện này không thể nóng vội.
Hoa Triệt của ngày hôm nay mới mười sáu tuổi, khác hẳn với Ma Tôn rực lửa cuốn hút đến tột bậc của kiếp trước. Từ trong ra ngoài còn ngây thơ vô cùng. Đừng nhìn phong thái lão luyện tình trường của hắn mà lầm to, kỳ thực... da mặt còn mỏng manh hơn trang giấy.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, kiếp này y sẽ không bỏ lỡ.
Đêm đó hắn từ biệt Khương Bà Bà một mình trở về Linh Tiêu Bảo Điện. Mộ Dung Táp và Lâm Ngôn trở về sớm hơn nửa ngày, mang theo rất nhiều đặc sản giao cho Trang Tiểu Ngũ nấu cơm trong nhà bếp.
Mộ công tử âm thầm gọi hắn sang một bên hỏi chuyện: "Thế nào, đã cùng Sở Thiên Ngu nói chuyện chưa?"
Hoa Triệt nhìn trời xanh mây trắng thở dài: "Xem ra, càng hỏng bét."
"Sao thế?"
"Quên đi, chuyện khó nói lắm, đau đầu quá." Hoa Triệt xoa xoa thái dương khéo léo chuyển đề tài. "Còn ngươi, về quê Lâm Ngôn thấy thế nào?"
"Hahahaha, vui đáo để!" Mộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-ma-ton-deu-dang-dao-hon/1303635/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.