Buổi tối Cố Doãn Tu che mông trở về, quả nhiên đến muộn, bị phạt trượng bằng gậy.
“Xem ngươi về sau còn dám nháo không!” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Hứ, ta bị đánh mà nàng không đau lòng chút nào sao?” Cố Doãn Tu nằm sấp trên giường, nghiêng đầu trừng Giang Lam Tuyết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ai bảo ngươi buổi sáng nháo ta.” Giang Lam Tuyết vẫn rất đau lòng, chỉ là ngoài miệng không nói. Ai bảo Cố Doãn Tu hắn hư như vậy chứ.
“Hừ, như thế mà kêu ta nháo sao? Đó là tình thú phu thê nàng hiểu không?” Cố Doãn Tu nói.
Giang Lam Tuyết lười nói mấy chuyện này với hắn, hắn vừa nói là nói đến đêm cũng không ngừng.
“Vậy ngày mai ngươi còn vào cung không?” Giang Lam Tuyết nói.
“Đương nhiên là phải đi…” Cố Doãn Tu nói, “Ta thật là vác đá nện vào chân mình, sớm biết thế khi Hoàng thượng hỏi ta, ta nên từ chối, giờ thì tốt rồi, không muốn làm cũng không được, Hoàng thượng còn cho người trông chừng ta!”
“Rất tốt, vừa lúc để hắn nhìn xem, Cố gia đúng thật không người nối nghiệp, không cần lo lắng.” Giang Lam Tuyết cười nói.
“Nàng nói cái gì!” Cố Doãn Tu tức giận đến giơ cánh tay trừng Giang Lam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-phu-nhan-deu-muon-doi-phu-quan/977074/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.