Cố Doãn Tu nhanh chóng chạy ra xa, Giang Lam Tuyết quay về chỗ cũ đợi Giang Kế Viễn. Không lâu sau Giang Kế Viễn đã quay trở lại. Mặc dù con gái vẫn bình yên vô sự ở đấy đợi ông nhưng Giang Kế Viễn vẫn không yên tâm: “Không sao chứ?”
Giang Lam Tuyết cười cười: “Không sao ạ. Có chuyện gì thì cũng là hắn ta có chuyện.”
Giang Kế Viễn không hài lòng nói: “Con đừng có mà gây chuyện.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con biết rồi!” Giang Lam Tuyết làm nũng. Nàng không muốn nói gì thêm bèn chuyển chủ đề: “Nương vẫn chưa thưởng hoa xong ạ? Con cũng muốn được xem thược dược nổi tiếng.”
Giang Kế Viễn cũng thở dài: “Đó là loại Kim đới vi (1),rất ít thấy..”
Hai người tiếp tục đợi thêm nửa canh giờ nữa thì có một nha hoàn đến nói với bọn họ rằng tiệc thưởng hoa đã kết thúc, các vị phu nhân, tiểu thư đang chuẩn bị đi về. Cha con Giang Kế Viễn rời Kiều phủ trước, lên xe ngựa của nhà mình đợi Vi thị.
Thời gian không đến một nén hương Vi thị cùng nha hoàn Tiểu Liên ra xe.
Giang Lam Tuyết thấy sắc mặt của mẫu thân mình không được tốt lắm liền hỏi: “ Nương, sao giờ người mới ra? Người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-phu-nhan-deu-muon-doi-phu-quan/977118/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.