Giang Lam Tuyết phát hiện Cố Doãn Tu và Hứa Thính tùng vừa nói chuyện vừa liên tục nhìn về phía nàng. Biểu cảm của Hứa Thính Tùng thì bình thường, thế nhưng sắc mặt của Cố Doãn Tu có chút kỳ quái, mang theo sự không vừa ý cùng với soi mói. Từ trước đến nay người này luôn như vậy, Giang Lam Tuyết cũng không nhìn hai người nữa.
Mọi người đều đã ngồi xuống, Kiều đại nhân vui vẻ cười ha hả nói: “Kiều mỗ từ lâu đã muốn nhìn thấy phong thái của Lục tiên sinh, hôm nay được thơm lây các vị nhân tài trẻ tuổi ở đây, xem như là hoàn thành tâm nguyện của Kiều mỗ rồi.”
Lục Trường Thanh nghe lời nói của Kiều đại nhân, chỉ mỉm cười gật gật đầu không nói gì. Y đến đây không phải là do những nhân tài trẻ tuổi mà là do bạc. Kiều đại nhân vừa ra tay đã đưa luôn ngàn hai lượng tạ lễ, đương nhiên là y phải đến rồi. Cái gọi là đại danh sĩ(1),không có bạc cũng không được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều đại nhân nhắc đến Lục Trường Thanh xong tất nhiên là phải nói đến Cố Doãn Tu, Ngân Châu này dù gì cũng là địa bàn của Trấn Viễn hầu, dĩ nhiên không thể không coi trọng Thế tử gia. Kiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-phu-nhan-deu-muon-doi-phu-quan/977119/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.