Nghe xong lời này, ta cũng buồn cười, nhếch miệng: “Nghiêm Tử Tụng, anh có lý tưởng nào đặc biệt muốn hoàn thành không?”
Hắn chăm chú suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi lắc đầu, lại chần chờ một hồi rồi nói, “Tiền tài?” Trong giọng nói còn mang theo chút nghi vấn.
“Vậy anh có thử đoán xem lý tưởng của em là gì nào?”
Hắn trầm mặc một hồi, “Không đoán.”
“Vì sao?”
“Không có hứng thú.” Có lẽ vì trận mưa này khiến cho toàn thân hắn đều lười nhác, hắn cứ thế cõng ta chậm rãi đi trong mưa, tùy ý nói chuyện với ta.
Ta nhún nhún vai, lơ đễnh, “Vì sao không có hứng thú?”
“Chúng ta khác nhau.”
“Khác thế nào?”
“…” Hắn dừng một chút, hơi nghiêng đầu suy nghĩ, “Cô đến từ một thế giới khác.”
Ta cười, “Lần đầu tiên có người nói như thế.” Lúc này cũng đã ngừng khóc. Những giọt mưa không lớn không nhỏ rơi xuống người, lẻ loi chảy xuống, se lạnh. Nhưng nằm ghé trên lưng hắn, hai tay quàng qua đầu vai hắn, toàn thân dán vào quần áo ẩm ướt cùng thân nhiệt ấm áp của hắn, đột nhiên có cảm giác kỳ lạ hại ta có chút xấu hổ….
Nhớ lại cho dù là khi còn bé, cũng bởi vì tính cách vô pháp vô thiên của ta mà cha ta cũng không biểu hiện quá thân thiết, thông thường là luôn nhíu mày tìm cách đả kích ta, bắt ta phải bình thường một chút.
Cho nên được hắn cõng đi như thế, đột nhiên có một cảm giác rất xa lạ, kiểu như máu dồn lên mặt, tim lâng lâng khó tả, khóe miệng cũng không tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-nguoi-deu-noi-ta-bien-thai/417348/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.