Ta cười hì hì, nói với Nghiêm Tử Tụng, “Nếu như xảy ra chuyện gì, em sẽ ôm anh cùng chết.”
Nghiêm Tử Tụng không phản ứng gì, cảm giác như hắn đang suy nghĩ. Hắn trầm mặc một hồi, “Tôi sẽ nhìn cẩn thận.” Một lát sau, hắn đột nhiên hỏi ta một vấn đề, “Cô chết đi, có ai đau lòng vì cô không?” Trong lời nói, đúng là có một loại chăm chú trước nay chưa từng có.
Ta ngước đầu nhìn lên, vừa vặn trong thấy hầu kết của hắn, lại nhìn lên cái cằm trơn bóng của hắn… Ta không nhìn tiếp lên được nữa, bởi vậy không thể nhìn thấy đôi mắt của hắn.
Ta cho rằng hắn đang hỏi, nếu như hắn chết đi, có người nào đau lòng vì hắn hay không. Thảo nào lúc hắn bị sét đánh, cũng chưa từng cảm thấy sợ! Nhưng trong khoảnh khắc này, ta lại không cười nổi nữa, cũng không thể tìm thấy giọng nói của mình.
Tuy mưa đã tạnh, nhưng người đi đường và xe cộ qua lại rất ít. Ít đến nỗi có cảm giác như toàn bộ con đường chỉ còn lại ta và hắn. Mà có lẽ, thậm chí không có ta.
Chỉ có một mình hắn, cô độc.
Ta thu hồi đường nhìn, quay người lại nhìn về phía trước.
Ta bắt đầu hiếu kỳ. Ở trong mắt Nghiêm Tử Tụng, thế giới mà hắn thấy rốt cuộc là như thế nào? Hoa cỏ mơ hồ, con đường mơ hồ, người cũng mơ hồ… Làm sao lại có ai cam tâm nhìn thấy một thế giới cái gì cũng không nhìn rõ như thế chứ…
Thật ra, ta không hiểu hắn, tuyệt đối không. Chỉ là dĩ nhiên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-nguoi-deu-noi-ta-bien-thai/417352/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.