Hành lý của ta luôn không nhiều, giỏi lắm cũng chỉ có vài bộ quần áo.
Trường học khai giảng, hôm nay để tiện cho học sinh đã khai thông một chuyến tàu đặc biệt. Cho nên chỉ cần mang hành lý đến địa điểm xác định rồi lên xe là ok. Chỉ có điều, Nghiêm Tử Tụng này, anh dùng tiền mua lắc tay cho em, không bằng mua một cái điện thoại di động cho mình đi. Làm hại em bây giờ chẳng thể nào liên lạc với anh được.
Bây giờ ngẫm lại, ta cũng không phải là loại nữ sinh đeo bám người khác. Ngoại trừ làm cơm cho hắn, trò chuyện vài câu, đa số thời gian chúng ta đều ở trong phòng hắn, mạnh ai nấy làm việc của mình.
Trên chuyến xe trở về trường, ta giơ ngón tay lên tính toán. Số lần Nghiêm Tử Tụng chủ động, chỉ duy nhất có lần này thôi, không ôm ấp, không tươi cười, cũng chẳng có biểu hiện gì khác.
Thứ hắn cho ta, chỉ là không cự tuyệt.
Bán cao! Không ngờ ta còn chưa đủ hiện trạng.
Thiếu này thiếu nọ, thiếu a!
“A ——” Ta rống to một tiếng, phút chốc nhảy dựng lên khỏi ghế, làm trò trước tất cả các bạn học trong xe: Giang rộng hai tay, bàn tay nắm chặt, ngửa mặt rống dài: “Thực sự thiếu a ——! !”
Tiếp theo là tư thế ôm cằm trầm tư.
Vậy, bây giờ phải làm sao đây?
Khi hoàn hồn mới phát hiện, đồng bào trên xe đang nhìn ta đầy vẻ thông cảm. Toàn thể đều nghiêm nghị, một tiếng cũng không rên, cho ta điều tốt đẹp nhất chính là hoàn cảnh cân nhắc.
Ngẫm lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-nguoi-deu-noi-ta-bien-thai/417374/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.