Tôi vỗn dĩ muốn ngồi ghế sau, thai phụ không nên ngồi ghế phụ
Nhưng là giang khởi vân lái xe, còn không bằng tôi tự lái.
” Anh phải biến ảo thể thành thực thể, nếu không người khác sẽ nhìn thấy xe không người lái……” Tôi vừa thắt dây an toàn vừa nhắc nhở.
Anh ta liếc nhìn tôi một cái nói:”…… Em có thể nghĩ đến chuyện mà ta không nghĩ ra được?”
Có ý gì? Nói tôi ngu ngốc đúng không?
” Hay là để tôi lái xe?” Tôi ngập ngừng nói:” đế quân đại nhân trước nay chưa bao giờ chạm vào thứ thô tục này? Hay là tôi…….”
Tôi còn nói chưa nói xong, xe đột nhiên di chuyển
Tôi sợ hãi kêu lên, giang khởi vân lạnh lùng nói lần nữa:” ngồi yên”
” Được, được”.
Tôi không dám nói nữa sợ anh ta bị phân tâm.
Cho dù có thổ địa Công trợ giúp tôi cũng cảm thấy lo lắng, cho đến khi xe vững vàng đi được 1 km, còn ổn định chạy sau xe đại bảo, tôi mới thấy yên tâm hơn một chút
Anh ta học nhanh hơn tôi rất nhiều, hiện tại là đêm khuya trêи đường không có xe, anh ta lái thật dễ dàng.
“…….Anh biết lái xe?” Tôi ảo não oán trách anh ta:” lần trước anh lên giúp tôi lái, đỡ phải để tôi lo lắng đến không thôi……”
” Ta lần đầu tiên lái xe”.
Khóe miệng anh ta gọi lên một tia cười nhàn nhạt:” …..
Thấy em bụng chạm đến tay lái, vẫn là ta nên lái”
Tôi cúi đầu nhìn xuống ngực, tư thế ngồi này làm cho bụng nhỏ phình ra rõ ràng, thân thể trở nên kỳ quái.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/2270119/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.