🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sáng sớm, người lính gác cổng chặn một người đàn ông khả nghi lảng vảng trước cửa Cục công an đã lâu: "Ông ơi, ông đang tìm ai?"

Áo sơ mi và quần của ông cụ tuy đã rất cũ nhưng vẫn gọn gàng và sạch sẽ, ông cụ mỉm cười nói: "Tôi tìm Trâu Dương, tôi là ông nội của nó."

"Ồ, Trâu Dương thuộc đội SWAT phải không? Cái cậu đó cả ngày cứ hihi haha." Người lính canh chỉ vào sân tập ở phía đông cơ quan: "Ông qua đó đi, nhóm đang tập luyện leo trèo là chi đội SWAT, cháu trai của ông đang ở trong đó."

"Họ mới đi làm nhiệm vụ về cách đây không lâu, xe cảnh sát từ sáng sớm đã lần lượt quay lại. Nghe nói đêm qua đã bắt được một kẻ buôn m@ túy. Cháu trai của ông là..."

Người lính gác cổng giơ ngón tay cái lên với Trâu Minh Thuận.

Trâu Minh Thuận tuyệt vọng, gương mặt già nua mỉm cười khô khốc: "Cám ơn."

Đây là lần thứ hai Trâu Minh Thuận bước vào cổng Cục Công an thành phố.

Lần đầu tiên là khi con trai bị ô tô tông chết.

Lúc này, ông cụ bất lực nhìn một anh chàng có ngoại hình tương đương với cháu trai mình nhảy xuống từ một tòa nhà cao hơn mười mét với một sợi dây treo trên đó, quả thật không coi trọng mạng sống của mình.

Ánh nắng chói chang, ánh mắt dừng lại, ông cụ đã nhìn thấy Trâu Dương.

Trâu Dương mặc bộ đồ EOD, tay cầm dụng cụ cân bằng thủy ngân, bước vững vàng qua cây cầu ván đơn trong ngọn lửa dữ dội, gần như trở thành một người đang bốc cháy.

Trâu Minh Thuận ngơ ngác nhìn cháu trai, ông cụ quên cả thở, lồ ng ngực thắt lại đau đớn cho đến khi Trâu Dương từ cầu ván bước xuống còn nguyên vẹn.

Ông cụ đã ngoài bảy mươi, chưa từng chứng kiến ​​cảnh tượng như vậy bao giờ, đôi chân mềm nhũn, suýt nữa thì khuỵu xuống.

Lúc đó ông cụ mới tin những lời người ta nói là sự thật.

Cháu trai mình nuôi từ nhỏ đến lớn đã luôn nói dối mình suốt thời gian qua.

Cháu trai không ở văn phòng để viết tài liệu cho lãnh đạo mà đi gỡ bom, tự mình làm công việc nguy hiểm nhất.

Trâu Dương cởi mũ bảo hiểm, bắt gặp ánh mắt tràn ngập kinh ngạc và bất lực của ông nội.

Anh ấy không ngờ rằng ông nội đang ở quê lại xuất hiện ở đây vào lúc này, đầu óc bỗng chốc trống rỗng.

Anh ấy bước nhanh đến chỗ ông nội: "Ông nội, sao ông lại ở đây?"

Đêm qua sau khi bắt kẻ buôn m@ túy, Trâu Dương không về nhà, những ngày này anh ấy sống ở cơ quan, ăn ở căng tin và ngủ ở ký túc xá.

Nhưng khi ăn ở căng tin, anh ấy không khỏi nhớ những món ăn do ông nội nấu. Khi ngủ trong ký túc xá, anh ấy luôn cảm thấy trống vắng một điều gì đó vì không có ông nội bên cạnh.

Ông nội từ từ ngẩng đầu lên liếc nhìn, khiến máu anh ấy lạnh từ đầu đến chân.

Anh ấy nhìn bộ quần áo trên người, rồi nhìn đôi mắt đỏ hoe của ông nội, mở miệng nhưng chẳng nói được lời nào.

Giọng nói của Trâu Minh Thuận run run, ông cụ không cho anh ấy dìu, kiên quyết tự mình đứng dậy: "Ông muốn nói chuyện với lãnh đạo của cháu! Tránh sang một bên!"

Ông nội chưa bao giờ nói chuyện với anh ấy bằng giọng điệu như vậy, ngay cả trong thời niên thiếu lì lợm và quậy phá nhất, ông nội vẫn luôn bình tĩnh và nhẹ nhàng giảng giải cho anh ấy nghe.

Đội đột kích chống kh ủng bố có hàng chục người, mỗi người đều là một con dao sắc bén, nhưng lúc này không ai dám bước tới.

Chung Ý theo bản năng đi tới nhìn Cố Thanh Hoài, cô luôn cảm thấy chỉ cần anh ở đây thì trời sẽ không sập, chẳng có vấn đề gì lớn cả, mọi việc đều sẽ được giải quyết ổn thỏa.

Cố Thanh Hoài thấp giọng kêu lên: "Ông nội."

Trâu Minh Thuận xua tay: "Đừng gọi tôi là ông nội, tôi không gánh nổi!"

Tóc ông cụ đã bạc, da đã nhăn nheo, hai tay buông thõng xuống hai bên.

Giây tiếp theo, đầu gối ông cụ khuỵu xuống, đầu tiên là chân trái, sau đó là chân phải.

Cố Thanh Hoài vội vàng cúi xuống đỡ, Dụ Hành và Trần Tụng Bạch cũng vây quanh.

"Ông nội, ông nói gì cháu cũng đồng ý, ông đứng lên trước đi."

Đôi mắt ông cụ đỏ hoe, tay ông như cành khô lau mắt.

Trâu Dương lên tiếng, giọng đã khàn khàn: "Ông nội."

Trâu Minh Thuận ngẩng đầu: "Dương Dương."

Đôi mắt Trâu Minh Thuận trống rỗng nhìn cháu trai, ông cụ như già đi mười tuổi chỉ sau một đêm: "Nói cho ông nội biết, công việc của cháu ở Cục Công an thành phố rốt cuộc là gì?"

Bình thường Trâu Dương có thể đánh lừa bằng nụ cười vui tươi.

Nhưng bây giờ, đôi tay của ông nội đang run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu. Ngày giỗ con trai vừa trôi qua, ông cụ nhận ra rằng đứa cháu trai mà mình tự hào nhất lại luôn nói dối.

"Ông ơi, cháu thuộc đội SWAT..."

Từ xưa đến nay, điều khiến anh ấy tự hào nhất chính là công việc của mình - gỡ bom, chính Cố Thanh Hoài là người tận tâm hướng dẫn anh ấy.

Khi đến rạp xem phim "Chuyên gia gỡ bom", phản ứng trong rạp rất sôi nổi. Anh ấy không khỏi cảm thấy tự hào trong lòng như một cậu trai trẻ - Mọi người không biết đâu nhỉ, ngồi bên cạnh mọi người chính là một chuyên gia gỡ bom trong tương lai đấy.

Mặc dù người bán bảo hiểm sẽ không bán bảo hiểm cho anh ấy vì tính chất đặc thù công việc nhưng anh ấy vẫn cảm thấy rất tự hào - công việc của tôi có độ nguy hiểm cao như vậy, rất ghê gớm phải không.

Nhưng bây giờ nhìn ông nội, dù thế nào đi nữa anh ấy cũng không thể nói được từ "gỡ bom".

Trâu Minh Thuận ngày càng kích động hơn.

"Cháu đi nói với cha cháu, cháu phụ trách gỡ bom, cháu nói cho cha cháu đi!"

"Bao nhiêu người khác không gỡ bom, tại sao cháu nhất định phải đi? Người khác không làm được, chỉ có cháu làm được à?"

"Trâu Dương, ông nuôi cháu lớn như vậy, ông nuôi cháu lớn như vậy! Cha cháu không còn nữa, ông kiếm tiền trả nợ, nuôi cháu ăn học, ông..."

Ông cụ tức giận đến nghẹn ngào, không nói được lời nào.

Trâu Dương như bị trúng nhựa cây, đầu óc trống rỗng, bất lực: "Ông ơi, cháu sai rồi, cháu không nên nói dối ông."

"Cái sai không phải là cháu nói dối ông!"

"Cháu sai là vì cháu không coi trọng mạng sống của chính mình!"

Trâu Minh Thuận nhìn nhóm người xa lạ trang bị đầy vũ khí đạn dược, nghẹn ngào nói: "Mỗi lần các cháu đến, ông đều coi như con cháu của mình, nấu những món ăn ngon cho các cháu. Ông là ông nội Trâu Dương và cũng là ông nội của các cháu... Nhưng các cháu, sao các cháu có thể hợp tác nói dối ông được hả?"

"Cháu!" ông nội Trâu Dương chỉ vào Cố Thanh Hoài: "Cháu làm nghề gì?"

Cố Thanh Hoài: "Đội trưởng gỡ bom ạ."

Cuối cùng Trâu Minh Thuận cũng bật khóc, ông cụ ngồi xổm trên mặt đất với giọng nói đau đớn bị bóp nghẹt, chạm vào trái tim của mọi người---

"Trâu Dương không có cha!"

"Cha nó bị bom nổ mất một chân! Khi xe tải lớn chạy tới, nó đã đẩy đứa bé sang một bên! Còn nó thì ngã xuống!"

"Ông bất lực trơ mắt nhìn nó bị ô tô tông chết giữa đường!"

Cuối cùng, ông cụ đứng dậy, run rẩy như một chiếc lá khô sắp rụng khỏi cành khi có gió thổi---

"Nếu cháu vẫn muốn tiếp tục gỡ bom, thì cứ gỡ xương cốt của ông trước."

-

Sau khi ông nội rời đi, Trâu Dương bần thần một lúc lâu .

Mãi cho đến khi điện thoại trong túi liên tiếp vang lên tiếng bíp, anh ấy mới lấy ra xem.

Số tin nhắn chưa đọc trên WeChat đã lên tới hơn 99+, một con số ngoạn mục chưa từng có.

Tin nhắn đến từ các bạn học trường tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông và thậm chí cả nhóm WeChat của hiệp hội cựu sinh viên, thậm chí cả những người bạn cùng lớp đã lâu lắc lâu lơ không liên lạc cũng gửi tin nhắn.

Trâu Dương gần như tê dại, đọc một lúc mười dòng.

Anh ấy có khuôn mặt trẻ trung tươi vui, khi đứng đó khiến mọi người liên tưởng đến một bạn nam nghịch ngợm và phá phách thời trung học, mặc dù bình thường đùa giỡn không nghiêm túc, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại rất khiến người ta yên tâm.

Nhưng bây giờ, anh ấy ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại, các đốt ngón tay trắng bệch, môi mím chặt.

Đáng lẽ video đó đã bị xóa, ông nội lại ở quê, người già không giỏi sử dụng điện thoại thông minh như những người trẻ tuổi nên mọi chuyện sẽ dần lắng xuống mới phải. Nhưng tại sao ông nội lại biết mọi chuyện, còn đến cơ quan làm việc của anh ấy?

Trâu Dương lần lượt nhấp vào các video mà bạn học và bạn bè gửi cho mình.

Hóa ra trong khi họ đang tập trung thực hiện nhiệm vụ thì dư luận lại phát triển theo chiều hướng khó kiểm soát.

Hôm nay trên mạng tràn ngập video của ông nội, nhìn thấy mà giật mình.

[Quán ăn vặt của ông nội Trâu Dương đã không tăng giá trong hai mươi năm]

[Quán ăn nhanh ở góc phố đã nuôi dưỡng anh hùng gỡ bom]

[Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, trả nợ thay con trai mấy chục năm, bây giờ cháu trai đã trở thành anh hùng gỡ bom...]

[Chuyên gia gỡ bom che giấu sự thật, ông nội Trâu Dương: Cháu trai tôi làm việc trong văn phòng]

Cô gái tóc hồng trong video có chiếc cằm nhọn đến mức có thể chọc chết ai đó. Cô ta quay lại khung cảnh trong quán ăn, sau đó máy quay tập trung vào ông cụ đang chẳng biết gì.

Ông nội chỉ nghĩ họ là những thực khách bình thường, nở nụ cười thật thà, giản dị, ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong bếp nhặt rau.

Có rất nhiều blogger tự truyền thông đã đến ngày hôm đó, gần như lấp đầy quán nhỏ.

Trong một cảnh tượng nào đó, một bóng người vụt qua, Chung Ý nhìn thấy vết sẹo xiên trên mặt và dáng đi khập khiễng của anh ta.

Trong chưa đầy một giây của cảnh quay, cô không thể kiềm chế được cảm giác ớn lạnh.

Tiền Vinh! Là Tiền Vinh!

Trong camera, Tiền Vinh hỏi: "Trâu Dương là cháu của ông phải không?"

Ông cụ đang đứng dậy bưng bát đ ĩa lên, nếp nhăn giãn ra, mỉm cười: "Ừ."

Tiền Vinh đưa đoạn video cho ông nội Trâu Dương xem: "Cháu trai ông là anh hùng gỡ bom."

"Cháu à, cháu có nhận nhầm người không?" Ông nội Trâu Dương cười nói: "Cháu trai ông không phải là anh hùng, từ nhỏ nó đã rất nhát gan, sợ tiêm, sợ đau, sợ bóng tối, sợ sấm sét. Làm sao có thể là anh hùng gỡ bom được chứ?"

Tiền Vinh mỉm cười như ác quỷ, ung dung chờ đợi phản ứng của ông nội.

Màn hình video phát đến giây cuối cùng, Trâu Dương đã cởi mũ bảo hiểm EOD của mình.

Mọi thứ trong tay ông nội đều rơi xuống đất, quần áo đều dính đầy nước, rau củ vương vãi khắp sàn nhà, xung quanh đôi dép cũ kỹ còn có những mảnh sành. Ông cụ quỳ xuống nhặt mảnh vỡ, ngón tay bị mảnh vỡ đâm phải...

Hàng chục nghìn lượt thích, hàng chục nghìn bình luận.

[Cảm động quá.]

[Thương ông nội quá...]

[Không biết mọi người có để ý thấy có một anh chàng rất đẹp trai trong bức ảnh trên tường không...]

Bình luận gây tranh cãi nhất là - [Làm phiền cuộc sống của ông nội như thế này có ổn không? Trâu Dương đã giấu ông nội lâu như vậy! Chỉ vì mọi người đến quán ăn quay phim làm ông nội phát hiện ra!]

Blogger trả lời: [Khỏi lo bò trắng răng nhé! Cháu nội người ta là anh hùng, tự hào còn không hết đó bạn? Bạn xem video này có bao nhiêu lượt thích? Nó có thể mang lại bao nhiêu tiền cho ông?]

Trả lời bình luận: [Nhưng Trâu Dương không muốn ông nội biết nghề nghiệp của mình. Nếu biết cháu trai mình làm nghề nguy hiểm như vậy thì ông nội sẽ đau khổ đến mức nào? Tôi nghĩ blogger nên xóa video này thì tốt hơn.]

Blogger trả lời: [Tôi thấy bạn đúng là thánh diễn sâu. Cứ núp sau bàn phím rồi bắt tôi xóa video? Dựa vào cái gì chứ? Đây là video tôi mất bao nhiêu công sức mới quay được...]

Trâu Dương nắm chặt điện thoại.

Thật lâu sau anh ấy mới thấp giọng hỏi: "Đội trưởng, em nên làm gì?"

Cố Thanh Hoài không trả lời, anh chỉ có thể gọi cho Cảnh sát mạng và yêu cầu họ xóa đoạn video dưới danh nghĩa Cục Công an Thành phố.

Đôi mắt của Dụ Hành đỏ hoe: "Cậu đừng rút khỏi đội nhé."

Trần Tùng Bách vỗ vai Trâu Dương: "Có chúng tôi ở đây, vấn đề gì cũng sẽ được giải quyết."

Chung Ý nhìn Cố Thanh Hoài, từ xưa đến nay trung hiếu khó vẹn toàn.

Với tư cách là người quay phim, cô không được can thiệp vào bất kỳ hành động nào của nhân vật chính trong phim tài liệu.

Nhưng lần này, cô hy vọng Cố Thanh Hoài có thể giữ lại Trâu Dương.

Giọng nói của Trâu Dương trở nên khàn khàn: "Đội trưởng, nếu là anh, anh sẽ làm như thế nào?"

Cố Thanh Hoài không bày tỏ lập trường, một lúc lâu mới lên tiếng: "Tôi sẽ nghe lời ông nội."

Không khí yên tĩnh đến mức có thể giết người, cũng có thể dễ dàng gi3t chết giấc mơ của một cảnh sát gỡ bom.

Hai hốc mắt của Trâu Dương đột nhiên đỏ lên: "Đội trưởng, anh muốn đuổi em đi sao?"

Khuôn mặt của Cố Thanh Hoài tuấn tú lạnh lùng, vô cảm: "Đi hay ở là do cậu quyết định."

Từ xa xưa, trung hiếu khó toàn vẹn.

Cố Thanh Hoài đã sống một cuộc đời vì chữ "trung".

Nếu được sống lại, anh chỉ muốn làm tròn chữ "hiếu" đó.

-

Trong kỷ nguyên video ngắn, ai ai cũng có điện thoại di động và tin tức lan truyền nhanh hơn mọi người tưởng tượng.

Vẻ mặt của tất cả các thành viên trong nhóm đều rất nghiêm túc, sự việc tiếp tục bị lan nhanh. Video cũ bị xóa và thêm video mới khiến việc ngăn chặn trở nên khó khăn.

Không biết từ khi nào, cũng không biết có phải có người cố ý bình luận hay không, nhưng dư luận đã đổi chiều---

[Tôi chỉ muốn biết một quán ăn nhỏ như thế này có giấy phép kinh doanh không? Có sạch không? Có vệ sinh không?]

[Có phải có mình nhìn thấy không? Ông cụ không đeo găng tay hoặc khẩu trang khi nấu ăn...]

[Có thiết bị khử trùng không?]

[Ông cụ không thay quần áo khi vào bếp hả? Quần vẫn còn bùn phải không? Ra vườn nhổ rau rồi mang lên nấu luôn phải không?]

Ban đầu là sự ngưỡng mộ, sau đó lại là những lời chỉ trích, sự việc chỉ diễn ra trong mười mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi.

Lúc này, lại có vài người lên tiếng chẳng biết thật hay giả, cũng không có bằng chứng, bọn họ nói trong thức ăn có côn trùng và tóc, mọi người nhanh chóng tin đó là thật.

Một số người thậm chí còn bắt đầu suy đoán rằng đây là kịch bản tự dựng lên, những lời trách mắng chẳng biết bắt đầu từ đâu ùn ùn kéo tới, không cho bất kỳ ai có cơ hội giải thích.

Dụ Hành đang cầm điện thoại cãi nhau với ai đó, Trần Tùng Bách thở dài, Trâu Dương đứng dậy: "Tôi về nhà đây."

Vào giờ kinh doanh cao điểm buổi tối, quán ăn tối om, cửa mở.

Trâu Dương bước vào bật đèn lên thì thấy bên trong bừa bộn.

Ông cụ không còn dáng vẻ niềm nở làm rau, phục vụ đồ ăn, chúc mọi người ăn ngon miệng và trò chuyện với vài người hàng xóm nữa, trong quán cũng không có gương mặt quen thuộc nào đang ăn.

Trâu Dương đi vào phòng bếp phía sau, ông nội đang ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, dưới chân có rau chưa kịp cất đi, đôi tay gầy gò che mặt. Ông cụ giữ im lặng, bên cạnh toàn là bát nồi rơi vãi.

Trâu Dương: "Ông nội, sao vậy?"

Ông nội ngẩng đầu nhìn: "Dương Dương."

Ông cụ nghẹn ngào nức nở: "Họ nói chỗ của ông mất vệ sinh, không sạch sẽ. Họ đông người, còn ông chỉ có một thôi."

Ông cụ lấy đôi bàn tay gầy guộc che mặt: "Ngày nào ông cũng rửa xoong chảo sạch sẽ, rau cũng rửa đi rửa lại nhiều lần. Sao lại không sạch?... Sao lại không sạch?"

Trâu Dương mở miệng nhưng không nói gì.

Anh ấy là người gây ra sự việc này, nếu không phải vô tình bị chụp lại, ông nội đã không phải chịu sự oan ức như vậy.

Cuộc sống của ông nội đã rất khó khăn rồi.

"Tất cả là lỗi của cháu, ông ơi, ông đừng buồn." Lời nói yếu ớt, dù nói gì cũng vô ích.

Ông cụ đứng dậy với đôi mắt đỏ hoe, tấm lưng cô đơn như chiếc lá khô héo: "Đóng quán này thôi, ông sẽ về quê."

-

Ngày hôm sau, khi Trâu Dương tỉnh dậy thì ông nội đã đi rồi.

Trên bàn ăn có đồ ăn đã nấu xong, úp lồ ng bàn chống muỗi, còn có một tờ giấy ghi chú.

Ông cụ chưa bao giờ đi học, chữ viết đầy lỗi chính tả, ông nói: [Ăn uống đàng hoàng, ông nội về quê đây.]

Qua nét chữ ngoằn ngoèo có thể tưởng tượng ông nội đã đóng gói hành lý như thế nào, ông làm bữa sáng cho đứa cháu bất hiếu như thế nào, rời khỏi quán ăn nhỏ mà ông đã làm cả đời như thế nào, lên chuyến xe buýt sớm nhất như thế nào, đến bến xe ngồi trên chuyến xe khách đầu tiên về quê như thế nào.

Trâu Dương mở lồ ng bàn chống muỗi ra, bên trong là món canh cay yêu thích của anh ấy vẫn đang bốc khói.

Đàn ông không dễ dàng rơi nước mắt. Anh ấy ngước lên nhìn thấy trên tường bức ảnh của mình, cha và ông nội khi anh ấy mới vào trường tiểu học.

Lúc đó, cha vẫn chưa bị mất một chân, tóc ông nội cũng chưa bạc hết.

Trâu Dương cầm áo khoác sải bước ra khỏi nhà.

Thế giới sẽ tiếp tục quay dù thiếu một người, thiếu anh ấy thì đội đột kích chống kh ủng bố vẫn sẽ là một biệt đội tử thần có khả năng chiến đấu mạnh mẽ.

Lúc này, tòa nhà cao 16 mét từ trên trời giáng xuống, cây cầu Cầu Vồng vươn lên trời và chiếc lốp xe nặng 150kg mà những cảnh sát mới sợ hãi nhất đều trở nên rất dễ thương.

Còn có đội trưởng của họ, người luôn lạnh lùng giảng dạy người khác, mặc dù sau lưng họ luôn lén lút gọi anh là Cố Diêm Vương.

Nhưng anh trực suốt các ngày nghỉ Trung thu, Tết Nguyên đán. Anh luôn là người mua bữa ăn khuya nóng hổi cho nhóm trực ban.

Một người có vẻ ngoài đặc biệt lạnh lùng, trông giống như một tên xã hội đen khi không mặc đồng phục cảnh sát, thực ra anh lại cẩn thận và hiền lành hơn bất kỳ ai khác, anh chỉ không để người khác nhìn thấy những điều đó dễ dàng mà thôi.

Cố Thanh Hoài trên sân huấn luyện không có ý cười, lúc nhíu mày, ánh mắt phượng lạnh lùng nhìn anh ấy: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi thay quần áo luyện tập."

Trâu Dương không run rẩy vì sợ hãi, mặc bộ đồ EOD và cau mày chạy bộ như bình thường nữa mà chỉ mỉm cười trả lời: "Vâng."

Anh ấy thay quần áo thường ngày ra và mặc đồng phục SWAT, cài nút cổ áo đến nút trên cùng, thắt chặt thắt lưng rồi sải bước về phía sân tập.

Cố Thanh Hoài lạnh lùng bấm đồng hồ, Trâu Dương mặc bộ đồ EOD chạy vòng đầu tiên quanh sân tập.

Bộ đồ EOD nặng 35kg, khi mặc vào lần đầu tiên có cảm giác mình như siêu nhân.

Tuy nhiên, Cố Diêm Vương Cố Thanh Hoài độc miệng đã phá vỡ ảo tưởng của anh ấy vào ngày đầu tiên, lạnh lùng nói rằng bộ đồ EOD chỉ có thể chịu được 200 gam chất nổ T.N.T, chức năng lớn nhất của nó là bảo vệ thi thể của chuyên gia gỡ bom được toàn vẹn.

Lúc đó anh ấy nhe ​​răng cười toe toét: "Không sao! Em không sợ!"

Tinh thần của chàng trai trẻ cao ngất trời, anh ấy nghĩ rằng chỉ cần mình gỡ được một quả bom thì sẽ bớt đi một người như cha và bớt đi một gia đình mất đi cha.

Khi chạy vòng thứ hai, Trâu Dương đã ướt sũng, mồ hôi chảy dài từ trán xuống.

Anh ấy do chính tay Cố Thanh Hoài dẫn dắt huấn luyện.

Cố Thanh Hoài theo học các chuyên gia xử lý bom hàng đầu của đất nước, đã rút lui khỏi Lực lượng Cảnh sát vũ trang đặc biệt. Cả lý thuyết lẫn kinh nghiệm thực tế đều xứng đáng ở cấp độ đội tuyển quốc gia.

Anh có khuôn mặt trẻ đáng sợ và tố chất tâm lý khiến người khác phải dè chừng. Việc yêu thích của anh là tháo dỡ mọi thứ. Anh đã tháo dỡ tất cả camera hồng ngoại và bộ đàm của chi đội SWAT.

Ngoài việc tháo dỡ, anh còn thích tự mình làm mọi việc. Chẳng dễ gì mới được ở ký túc xá nghỉ ngơi và chơi game, nhưng lại bị anh gọi điện làm gián đoạn: "Lắp được một quả bom cho cậu nghịch chơi. Trong vòng ba phút có mặt tại sân tập."

Thật là bi3n thái.

Đội trưởng nhà người ta thích giảng bài và thực hành nhiều hơn.

Còn đội trưởng của nhà mình thích nhất là "lắp được một quả bom cho cậu nghịch chơi".

Ở vòng thứ ba, Trâu Dương không thể nghe thấy gì ngoài tiếng thở và nhịp tim ngày càng nặng nề của mình.

So với số lượng các nhiệm vụ như giải cứu con tin, bắt giữ những kẻ buôn bán m@ túy và chống kh ủng bố thì nhiệm vụ gỡ bom là ít nhất.

Mười lần nhận được báo động có thiết bị nổ, khi đến hiện trường thì thấy, chậc chậc, bên trong không phải súng đồ chơi của trẻ con thì cũng là mấy cục xà phòng.

Lần đầu tiên Trâu Dương gặp phải một nhiệm vụ EOD nghiêm trọng từ khi gia nhập cảnh sát là lần hợp tác với đội chống m@ túy để bắt giữ những kẻ buôn bán m@ túy.

Kẻ buôn m@ túy biết cuộc đời này của mình coi như xong rồi, khi thẩm vấn, hắn ta cười nham hiểm, nói rằng đã đặt một quả bom vào một tòa nhà dân cư, đủ sức làm nổ tung toàn bộ tòa nhà đó.

Tại hiện trường, dây cảnh giới được kéo căng, tất cả người dân đều được sơ tán. Máu nóng bừng trong lồ ng ngực vào lúc đó, Trâu Dương cảm thấy mình đã trở thành vị thánh bảo trợ của thành phố.

Lúc anh ấy mặc bộ đồ EOD chuẩn bị xông vào thì bị Cố Thanh Hoài lạnh lùng quát: "Không muốn sống nữa à?"

Trâu Dương: "Không ạ."

Cố Thanh Hoài đội mũ EOD lên: "Một mình tôi đi là đủ rồi, cậu ở lại đây."

Trâu Dương: "Nhưng..."

Cố Thanh Hoài không để ý tới anh ấy, anh nâng dây cảnh giới lên, tiến về phía trước.

Lúc đó trong lòng anh ấy cảm thấy không vui, cảm giác mình bị đánh giá thấp và đội trưởng không cho mình cơ hội. Cho đến khi trở lại đội, anh ấy xụ mặt ra với Cố Thanh Hoài.

Ngày hôm sau, anh ấy nhận được một cuộc gọi khác từ Cố Thanh Hoài: "Tôi đã lắp một quả bom giống với quả đã gỡ hôm qua cho cậu tháo chơi."

Khi Trâu Dương cầm nó lên và nhìn, anh ấy nghĩ thầm mình sẽ gỡ cho đội trưởng xem.

Không ngờ, sau một hồi mặt mũi đầy mồ hôi, anh ấy vẫn không làm được gì.

Anh ấy không thể gỡ được. Anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy một quả bom khó gỡ như vậy. Nếu ngày hôm qua đi làm nhiệm vụ, có lẽ bây giờ thi thể anh ấy không được ghép toàn vẹn.

Cố Thanh Hoài ở một bên thản nhiên nói: "Nếu cái thằng chế tạo bom không bị đội chống m@ túy bắn vào đầu thì tôi rất muốn nói chuyện với hắn ta."

Trâu Dương đổ mồ hôi đầm đìa: "Nói chuyện gì?"

Cố Thanh Hoài thản nhiên trả lời: "Đầu óc cỡ nào có thể khiến quả bom trông giống như pháo hoa que."

Trâu Dương sửng sốt. Quả bom mà anh ấy cắt nhầm kíp nổ lại bị đội trưởng coi thường nói là pháo hoa que.

Cố Thanh Hoài có khuôn mặt quá trẻ nên anh ấy quên mất đó là chuyên gia gỡ bom từng chiến đấu trong mưa bom bão đạn.

Anh ấy không khỏi thắc mắc: "Đội trưởng, gặp phải bom không thể gỡ được thì phải làm thế nào?"

Cố Thanh Hoài cà lơ phất phơ trả lời: "Không thể gỡ sao? Chạy đi, chạy đến nơi không có người."

Anh ấy không biết nói gì, chỉ nhìn thấy trên môi Cố Thanh Hoài mỉa mai giễu cợt: "Nói chung, không có khả năng xảy ra việc này, cậu có thể đi tìm đội trưởng của cậu."

Trên bầu trời, mặt trời đỏ rực như thiêu đốt, khi Trâu Dương chạy vòng cuối cùng, đám đông hoảng loạn lóe lên trước mắt cũng như những bóng người đi ngược với dòng người.

Đó là một sự kiện thế giới với hàng chục nghìn người đến thăm địa điểm tổ chức hội nghị. Họ nhận được báo động nói rằng một thiết bị khả nghi đã được tìm thấy trong tủ đựng đồ, yêu cầu hành động ngay lập tức.

Đến hiện trường, Cố Thanh Hoài nghe điện thoại.

Anh ấy không biết trong điện thoại đang nói gì, nhưng nhìn thấy Cố Diêm Vương từng bình thản nói quả bom là pháo hoa que đã thay đổi sắc mặt ngay lập tức.

Tình hình rất nguy hiểm, lần này đi thực sự có khả năng sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Một người đứng đầu lực lượng cảnh sát vũ trang đi tới, hỏi Cố Thanh Hoài: "Có muốn dẫn thêm người không?"

Cố Thanh Hoài: "Không cần."

Anh ra hiệu với vẻ mặt không cảm xúc, ra hiệu hỗ trợ anh mặc bộ đồ EOD.

Ngày hôm đó Cố Thanh Hoài không có gì khác thường, ba giờ sau, báo động được dỡ bỏ, mọi người đều vui vẻ.

Trâu Dương nhìn thấy hốc mắt Cố Thanh Hoài đỏ lên.

Lúc đó, anh ấy thậm chí còn cho rằng đó là ảo giác của mình.

Anh ấy dè dặt hỏi: "Đội trưởng? Có chuyện gì vậy?"

Cố Thanh Hoài im lặng một lúc lâu, sau đó khẽ nói---

"Tôi không còn mẹ nữa."

Trong 100 mét chạy nước rút cuối cùng, âm thanh duy nhất còn lại trên thế giới là nhịp tim và hơi thở của chính mình.

Mọi thứ trước mắt đều tan thành mây khói và biến mất, chỉ còn lại ông nội.

Một ngày mưa, ông nội xắn ống quần cao hết mức để cõng anh ấy đi từng bước về nhà.

Khi Trâu Dương vượt qua vạch đích, không thể phân biệt trong mắt mình là mồ hôi hay nước mắt.

Tạm biệt, bộ đồ EOD.

Tạm biệt, đồng chí của tôi.

Tạm biệt đội đột kích chống kh ủng bố chi đội SWAT yêu quý của tôi.

Trâu Dương từng bước đi tới trước mặt Cố Thanh Hoài, cởi mũ bảo hiểm EOD của mình ra.

Anh ấy mỉm cười và nói với Cố Thanh Hoài: "Đội trưởng, em xin được rút khỏi đội đột kích chống kh ủng bố chi đội SWAT."

Chung Ý biết rằng cô không nên nói hay ngắt lời vào lúc này. Đây là chuyện của đội SWAT và cô chỉ là người ngoài cuộc.

Cô đứng sang một bên, vô cùng hy vọng Cố Thanh Hoài sẽ không đồng ý.

Cô nhớ đến ánh mắt của Trâu Dương khi nói về gỡ bom, đồng thời nhớ đến vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng khi mặc bộ đồ EOD vì sứ mệnh.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn sự nghiệp của một chàng trai trẻ đầy sức sống chết đi trước mặt mình.

Trên mặt Cố Thanh Hoài không có biểu cảm gì, anh đáp: "Được."

Không ai ngờ rằng anh lại đồng ý thoải mái như vậy.

Bắt gặp ánh mắt của mọi người, Cố Thanh Hoài lạnh lùng: "Có thắc mắc gì không?"

Trâu Dương cố gắng cười: "Mọi người đi luyện tập đi. Vẫn làm việc trong cơ quan cả mà, sau này đến căng tin chúng ta sẽ ngồi cùng bàn..."

Hình ảnh trong ống kính trở nên mờ mịt, Chung Ý cúi đầu lau ống kính, mới nhận ra rằng mắt mình đang đỏ bừng.

Dụ Hành quay đầu lau nước mắt, Trần Tùng Bách không nói được điều mình muốn nói nên vòng tay qua vai Trâu Dương. Những người khác đứng ở chỗ đó, không dám tiến lên.

Cố Thanh Hoài lạnh lùng quát: "Đứng ở đây làm thần giữ cửa hết à? Trang bị vũ khí, chuẩn bị chạy mười km!"

Đội đột kích chống kh ủng bố đứng trên đường băng, lần này chỉ có Trâu Dương là không thể tham gia cùng họ, Cố Thanh Hoài trông như một người bình thường với vẻ mặt lạnh lùng và đôi môi mỏng mím lại.

Cố Thanh Hoài quay đầu lại nhìn thấy Chung Ý, anh cau mày hỏi: "Em có gì muốn nói à?"

Trong giọng nói của Chung Ý rõ ràng mang thoe tia hy vọng: "Anh có thể đừng để Trâu Dương rời đi được không…"

Từ xưa đến nay, trung hiếu khó vẹn toàn, cô biết mình không nên nói ra điều này.

Cả người Cố Thanh Hoài toát ra dáng vẻ áp lực khiến không ai dám đến gần: "Đội SWAT có hàng trăm người, thêm cậu ấy cũng vậy mà thiếu cậu ấy vẫn thế, nhưng ông Trâu chỉ có một cháu trai."

Trâu Dương là người đầu tiên trong đội đột kích chống kh ủng bố thể hiện ý tốt đối với cô.

Ban đầu cô không quen với mọi người, Cố Thanh Hoài không thể chăm sóc cô, Trâu Dương luôn là người đi cùng cô, nói với cô rằng dây thả từ trên cao cao sáu tầng và phải hạ cánh trong vòng mười giây, cầu Cầu Vồng dài hơn 20 mét so với mặt đất, cũng kể cho cô nghe nhiều điều về Cố Thanh Hoài.

Mỗi lần liên hoan, anh ấy đều gọi cô đi cùng, dù cô chỉ là người ngoài.

Chung Ý đã rửa sạch bức ảnh nhóm do Trâu Dương chụp sau khi thực hiện nhiệm vụ.

Lúc đó, chàng thanh niên trẻ tuổi điển trai cười nói: "Đạo diễn Chung, chụp cho tôi một tấm ảnh đi. Đây là nhiệm vụ độc lập đầu tiên của tôi, nhớ chụp đẹp trai lên nhé."

Chàng trai trong bức ảnh chỉ để lộ đôi mắt. Anh ấy trẻ trung tươi vui, ánh mắt lấp lánh.

Rõ ràng ở độ tuổi vô tư, anh ấy đã một mình đi về phía quả bom.

Chung Ý đưa bức ảnh cho Trâu Dương.

Trâu Dương mỉm cười nhận lấy: "Cám ơn đạo diễn Chung."

Anh ấy khẽ lẩm bẩm: "Chúng tôi chụp ảnh vì có thể sau mỗi nhiệm vụ chúng tôi sẽ không quay về được."

Anh ấy cười: "Không ngờ bức ảnh này không phải là di ảnh mà nó trở thành vật kỷ niệm cho nhiệm vụ gỡ bom cuối cùng của tôi."

Chung Ý gật đầu rồi quay người rời đi, nước mắt đã trào ra.

Trâu Dương ngăn cô lại: "Đạo diễn Chung, trước đây không phải cô hỏi tại sao đội trưởng Cố mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều làm mờ khuôn mặt sao?"

Mỗi lần Cố Thanh Hoài thực hiện nhiệm vụ đều được mã hóa, không có một báo cáo nào ghi tên anh, vì vậy khi lần đầu tiên nhận nhiệm vụ quay phim, cô không hề biết chuyên gia gỡ bom có đầy chiến công chính là Cố Thanh Hoài.

Chỉ nghĩ được là, anh giấu thân phận của mình cũng giống như Trâu Dương giấu gia đình.

Tim đập thình thịch trong lồ ng ngực, Chung Ý đứng yên hỏi Trâu Dương: "Vậy nguyên nhân là gì?"

Trâu Dương mỉm cười, tường thuật lại đầy đủ lời của Cố Thanh Hoài---

"Bạn gái tôi nhát lắm, tôi lo làm cô ấy sợ."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.