🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

--- Bạn trai cũ của em có hôn giỏi như anh không?

Ngữ điệu của Cố Thanh Hoài nửa thật nửa đùa, khóe miệng anh nhếch lên, là dáng vẻ thời niên thiếu không đứng đắn trêu chọc người khác, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đáy mắt có ánh sáng nhảy lên nhảy xuống, lấp lánh rực rỡ như ánh sao.

Anh biết rất rõ cô lớn chừng này nhưng chỉ hẹn hò với mỗi mình anh, anh là bạn trai cũ và bạn trai hiện tại của cô, nhưng anh vẫn dùng cái giọng điệu ghen tuông như vậy để trêu ghẹo cô đỏ mặt, bắt cô phải so sánh thắng thua bằng được.

Lạnh lùng cái gì, cấm dục cái gì, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài. Bản chất bên trong của anh là một tên khốn nạn đẹp trai, vì lẽ đó mà khi anh mặc bộ đồng phục cảnh sát gọn gàng, cô luôn nghĩ đến lúc anh hôn cô mãnh liệt...

Hơi thở của anh xâm chiếm mọi giác quan, vì vừa hôn xong nên đôi môi mỏng của anh càng đỏ mọng, mềm mại đến mức khiến lòng người rung động. Chung Ý khó khăn rời ánh mắt nhưng lại bị Cố Thanh Hoài quấn quýt một lúc... Mãi đến khi điện thoại reo, cô tìm cơ hội thoát khỏi vòng tay anh.

Tim cô đập điên cuồng hơn bao giờ hết và mặt đỏ bừng. Cô mở nhóm wechat của Trung tâm Phim tài liệu, mọi người đều nhiệt tình réo tên cô:

[Đạo diễn Chung, nhanh xem tài khoản cá nhân của cô đi!]

Sống sót qua mùa đông lạnh giá và chào đón mùa xuân ấm áp.

Vụ án APP trò chuyện trở thành một vụ án tội phạm mạng gây chấn động khắp cả nước, độ hot vẫn chưa giảm. Các vụ bắt giữ vẫn đang diễn ra. Tài khoản weibo chính thức của Cục công an thành phố liên tục cung cấp tiến trình vụ án. Các văn bản thông báo đều do Trâu Dương từ bộ phận truyền thông của Cục chỉnh sửa.

Điều khiến mọi người chú ý không chỉ là bản thân vụ án mà còn là hoàn cảnh sống hiện tại của cộng đồng nữ giới. Một cô gái từ nhỏ đến lớn phải trải qua bao nhiêu khó khăn, trở ngại và phải có bao nhiêu may mắn mới có thể lớn lên khỏe mạnh bình an?

Chung Ý từng đăng một đoạn phim phóng sự thích hợp lấy chủ đề về quấy rối tình d*c trên tài khoản cá nhân của mình nhưng có chưa đến một nghìn lượt xem. Sau đó nó được một tài khoản lớn có tích V rất có sức ảnh hưởng trích dẫn, số lượt bình luận đã tăng vọt ngay lập tức.

Nhiều người ở phần bình luận đã nói về trải nghiệm khi lớn lên của mình. Cô nghĩ mình là một trong số ít nạn nhân, nhưng phản ứng mạnh mẽ từ cộng đồng nữ giới cho cô biết rằng những người lúc nhỏ chưa từng bị quấy rối tình d*c là số ít may mắn.

Vô số em gái đã từng hoặc đang bị quấy rối tình d*c, thậm chí là những hành vi vi phạm, quấy rối nghiêm trọng hơn, nhưng rất ít các em sẽ báo cho giáo viên, cha mẹ hoặc cảnh sát.

Trong tiềm thức của họ cũng như dưới nền giáo dục truyền thống của Trung Quốc, đây là chuyện khó mở lời.

Vì vậy, hung thủ thì ung dung ngoài vòng pháp luật, không bị trừng phạt, tiếp tục làm việc xấu, còn nạn nhân lại tự hành hạ mình vì hành vi sai trái của người khác trong vô số giấc mơ lúc đêm khuya.

Mắt Chung Ý cảm thấy đau nhức khi đọc từng bình luận một. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

[Lúc còn nhỏ, tôi không biết đó là quấy rối tình d*c, tôi rất sợ nhưng lại không dám nói với cha mẹ.]

[Khi tôi nói với mẹ rằng tôi bị họ hàng quấy rối, mẹ tôi bảo tôi không được ra ngoài ăn nói lung tung, không được ảnh hưởng đến sự hòa thuận trong gia đình... Vào dịp lễ Tết, tôi nhìn thấy thằng khốn đó, họ còn mắng tôi bất lịch sự vì tôi không chào hỏi anh ta... Nhờ họ ban tặng mà hôm qua tôi được chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm/ tức cười]

[Tôi đã từng bị người ta đánh vào ngực khi đang đi trên đường. Tôi đi tố giác thì những người xung quanh nói rằng phải cẩn thận hơn, sau này sẽ không gặp phải chuyện như vậy. Khi đó tôi tức đến phát khóc. Thực ra hôm đó tôi mặc áo dài tay, quần dài, không hề lộ ra ngoài, dù có lộ ra cũng đáng bị đánh vào ngực à?]

[Khi tôi đang đi xe buýt, phía sau có một ông già lạ mặt cứ cọ vào người tôi. Khi xuống xe, tôi nhận thấy có thứ gì đó màu trắng phía sau, về đến nhà vừa giặt đồ vừa khóc. Ước gì lúc đó tôi đá ông ta cho phế luôn. Tức quá đi...]

[Hồi cấp ba, đường đi học rất vắng người nên tôi đã gặp phải một kẻ bi3n thái.]

[Tôi còn nhớ lúc học cấp hai chẳng hiểu gì cả. Đám con trai nói về việc "xóc lọ"*. Tôi không biết ý đó là sao. cậu ta nói, cậu giúp tôi một tay đi.]

[*] Nguyên tác: 打飞机 - thủ d@m

[Khi tôi đi công tác với sếp, tôi suýt bị anh ta c**ng hi3p sau khi say rượu. May lúc đó tôi có một con dao gọt trái cây trong túi, nhưng kể từ đó tôi bị chuyển khỏi một vị trí quan trọng trong công ty.]

Chung Ý đọc kỹ từng cái một, sau đó mắt hơi nheo lại.

[Ở trường cấp hai, có một bạn gái rất xinh. Cô ấy trầm tính, dịu dàng và ít nói. Mọi người đều nói cô ấy rất thanh cao.

Sau này, lan truyền tin đồn cô ấy và bạn nam cùng bàn yêu nhau. Bạn nam đó ngang nhiên nói cô ấy là "cái bô"* của cậu ta, còn nói mình sắp cho cô ấy lên giường, càng nói càng ghê tởm.

Không biết làm thế nào mà chuyện này lại bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện, chủ nhiệm một mực cho rằng bạn nữ đó đã dụ dỗ bạn nam cùng lớp.

Ồ giờ mới nhớ, bạn nam đó là con trai của giáo viên chủ nhiệm.

Bạn nữ bị cô lập với phần còn lại của lớp.

Tôi đã không đứng ra lên tiếng, tôi cũng là kẻ bắt nạt.]

Chung Ý im lặng, gương mặt cứng ngắc, ánh mắt nhìn màn hình máy tính vẫn như lúc làm việc, không có chút gợn sóng.

Nhưng khi đóng màn hình máy tính lại, cô chợt nghĩ đến cô gái thui thủi một mình, ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong lớp.

Nếu có thể đi qua đường hầm thời gian dài đằng đẵng để ôm cô ấy thì tốt biết bao.

Cô sẽ nói với cô ấy, Chung Ý, đừng sợ.

Một năm sau, bạn sẽ gặp được thần hộ mệnh của bạn.

Tên anh ấy là Cố Thanh Hoài.

-

Thời tiết ngày càng ấm hơn, đường phố ngõ hẻm tràn ngập hoa anh đào. Khi gió thổi, mưa hoa anh đào rơi.

Thay đổi từ áo khoác lông vũ dày sang áo măng tô, rồi từ áo măng tô chuyển sang áo khoác nhẹ và áo sơ mi gọn gàng.

Vụ án tội phạm mạng với nhiều nạn nhân này đã trở thành phần quan trọng nhất của kỳ ba bộ phim tài liệu.

Những nghi phạm đã đăng ký APP và để lại bằng chứng tội phạm lần lượt bị bắt giữ. Những người không để lại bất kỳ hồ sơ lịch sử nào như Đỗ Tử Đằng trở thành đối tượng quan trọng của đội điều tra hình sự.

Kỳ bốn của bộ phim tài liệu sẽ quay vào mùa hè, mọi thứ đã sẵn sàng với chủ đề "Tiếc nuối".

Ai có thể không có tiếc nuối? Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Dụ Hàng vì kỳ thi lên cao học mà không thể gặp cha mình lần cuối, Trâu Dương vì ông nội mà cởi bỏ bộ đồ EOD và Cố Thanh Hoài vì đang thực hiện nhiệm vụ lúc mẹ cấp cứu mà không kịp quay về gặp bà lần cuối. Trong lòng mỗi người đều có vết thương không muốn ai biết.

Sau khi mùa hè đến, không khí trở nên ẩm ướt, Chung Ý xem dự báo thời tiết vào mỗi buổi sáng.

Với nhiệt độ trên 30 độ C, Cố Thanh Hoài vẫn kiên trì chạy bộ trong bộ đồ EOD và đội mũ bảo hiểm EOD.

Mỗi lần c ởi đồ ra, cả người anh không khác gì như bị dầm mưa, cô cảm thấy vô cùng xót xa nhưng lại không thể làm gì được.

Buổi sáng đến cục công an thành phố, Cố Thanh Hoài đi đỗ xe, cô đứng dưới tòa nhà văn phòng chờ anh.

Trong thời tiết nắng nóng như vậy, cô vẫn quen mặc áo dài, quần dài, áo sơ mi rộng thùng thình phối cùng chiếc quần ống rộng màu xám, đi giày vải màu trắng. Cô có bờ vai thẳng và vòng eo thon thả, tóc buộc thành đuôi ngựa thấp gọn gàng cũng đủ đẹp mang cảm giác như không cùng thế giới với những người khác.

Trên cổ tay trắng trẻo, đôi khi có tràng hạt nhỏ, đôi khi là một chiếc đồng hồ trung tính với dây đeo bản rộng, cũng là những phụ kiện duy nhất.

Một cô gái đi ngang qua cô, vừa bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, bước chân cô ấy loạng choạng và suýt ngã xuống cầu thang.

Chung Ý nhanh tay nhanh mắt đỡ cô ấy lại, những lớp vết bầm tím trên cổ tay và cánh tay của cô gái bất ngờ lộ ra.

Chung Ý sửng sốt.

Cô gái còn rất trẻ, trông như vừa mới tốt nghiệp đại học, khuôn mặt trắng trẻo chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, đôi mắt sưng đỏ, khóe miệng có vết bầm tím. Sau khi ổn định lại, cô ấy nhanh chóng phủi tay áo xuống, vội vàng nói "cảm ơn" với Chung Ý rồi lại hớt hả rời đi, mỗi bước đi như thể đang bị bệnh nặng.

Bạo hành gia đình?

Hay là gặp chuyện không may đến tố giác?

Cô ấy đi xa rồi, đôi lông mày dài thanh tú của Chung Ý nhíu lại, đúng lúc một vài cảnh sát của chi đội điều tra hình sự đi ngang qua cô sau ca trực đêm.

"Anh có tin rằng cô gái đó đã tự nguyện phát sinh quan hệ với Đỗ Tử Đằng không?"

Chung Ý đột nhiên nhìn lên.

"Ông già đó gian xảo. Ngoại trừ điều tra ra được tài khoản ông ta dùng để đăng ký APP thì không có bất kỳ bằng chứng nào."

Trong thời gian nghỉ huấn luyện của đội SWAT, Chung Ý đi thẳng đến chi đội điều tra hình sự, không phải với tư cách là đạo diễn phim tài liệu.

Tất cả cảnh sát trong chi đội điều tra hình sự đều biết cô. Chuyện chi đội SWAT làm phim tài liệu không có gì bất ngờ, điều bất ngờ là Diêm vương mặt lạnh Cố Thanh Hoài lại đồng ý.

Khi đó, toàn bộ cục công an thành phố đều xôn xao, rảnh rỗi mọi người suy đoán nữ đạo diễn có vẻ ngoài yếu ớt này có lẽ sẽ không thể cầm cự được bao lâu.

Sau này, nữ đạo diễn đó không những ở lại lâu dài mà còn cướp đi chàng cảnh sát đẹp trai nhất hệ thống công an thành phố, khiến vô số cảnh sát phải tan nát trái tim.

Chung Ý nói không lớn nhưng rất nghiêm túc: "Tôi có vài điều muốn nói về Đỗ Tử Đằng được phán vô tội trong vụ án APP trò chuyện."

Nữ cảnh sát hình sự có lẽ cũng trạc tuổi mẹ cô, khóe mắt đã có nếp nhăn rất sâu, ánh mắt rất dịu hiền, bà ấy rót cho cô một ly nước ấm.

Chung Ý cầm nó trên tay, nhẹ nhàng nói: "Khi tôi tốt nghiệp đại học và làm việc dưới quyền Đỗ Tử Đằng, tôi đã bị ông ta quấy rối..."

Đây là lần đầu tiên cô xé vết sẹo của mình cho người khác xem. Ngón tay nắm chặt ly thủy tinh, khớp xương trắng bệch: "Tôi luôn thu thập chứng cứ, đồng thời cũng đã viết đơn xin từ chức, dự định trước khi nghỉ việc sẽ công bố tất cả bản ghi âm, tin nhắn trò chuyện lên trên mạng nội bộ của công ty."

"Sau đó, một nữ đồng nghiệp đến gặp tôi và nói rằng cô ấy đã bị Đỗ Tử Đằng xâm phạm khi đang đi công tác." Chung Ý nhấm nháp miếng nước để ngăn giọng nói phát run: "Hôm phát sinh sự việc, cô ấy đang ghi âm chỉnh sửa tài liệu phỏng vấn trong phòng khách sạn, trong tay có bút ghi âm, thời khắc tuyệt vọng nhất, cô ấy đã nhấn nút ghi âm..."

"Chúng tôi đã cùng nhau tổng hợp tất cả bằng chứng và chuẩn bị nộp cho cơ quan công an nhưng ngày hôm đó, cô ấy đã hối hận."

Đối mặt với nữ cảnh sát hình sự là ánh mắt bất lực, Chung Ý cười khổ: "Sau đó tôi từ chức, cô ấy được thăng chức."

Đưa USB trên tay cho cảnh sát, Chung Ý xin lỗi: "Ngoại trừ một số bản ghi âm và tin nhắn, tôi không có bằng chứng xác đáng nào cả."

Nữ cảnh sát nhét ổ USB vào máy tính, giọng nói say xỉn như truyền đến từ nơi sâu nhất của địa ngục vang lên: "Cho tôi sờ một chút thì có làm sao."

Nghe được âm thanh đó, sắc mặt Chung Ý tái nhợt, trước khi mất đi bình tĩnh, cô khẽ nói: "Xin giữ bí mật giúp tôi, đừng cho Cố Thanh Hoài biết."

Nữ cảnh sát hình sự thở dài rồi ôm lấy cô: "Cô sẽ giữ bí mật chặt chẽ."

Chung Ý hỏi: "Có thể cho tôi số điện thoại của cô gái đó được không?"

Rõ ràng cô không còn là phóng viên nữa nhưng đạo đức nghề nghiệp vẫn còn đó.

Khi gặp nhiều sương mù, phản ứng đầu tiên luôn là tìm ra sự thật.

Thông tin liên lạc là quyền riêng tư cá nhân của nạn nhân và ngay cả cảnh sát cũng không có quyền tiết lộ.

Nữ cảnh sát lắc đầu: "Nếu cô bằng lòng, tôi có thể cho cô ấy số điện thoại của cô."

Chung Ý gật đầu, nữ cảnh sát gọi cô gái đó trước mặt Chung Ý: "Nếu một ngày nào đó cô muốn nói chuyện với ai đó, hoặc đổi ý, cô có thể tìm người này."

Sau khi cúp điện thoại, bà ấy gửi thông tin liên lạc của Chung Ý vào điện thoại di động của cô gái đó.

Bước ra khỏi văn phòng chi đội điều tra hình sự, Chung Ý dựa vào tường.

Chiếc USB trên tay cô sắc như dao đâm vào lòng bàn tay nhưng cô không thấy đau.

Điện thoại rung lên, là Ngụy Hàn.

Chung Ý nhấn nút trả lời, anh ấy hỏi: "Dạo này sao rồi?"

Sau khi gặp Cố Thanh Hoài, cô rất muốn khỏi bệnh nên mỗi ngày đều ghi thời gian ngủ lại, chú ý đến những sự kiện đau thương mỗi ngày, đồng thời chú ý đến tâm trạng và tình trạng tâm lý của mình.

Và bây giờ cô chỉ muốn nghi phạm được đưa ra công lý.

Cô không biết phải nói gì, hay nói cách khác, một khi nói cho Ngụy Hàn biết kế hoạch của mình, cô chắc chắn anh ấy sẽ bị phản đối, bởi vì đối với cô, quá trình tìm kiếm chứng cứ là quá trình trải qua những sự kiện đau thương hết lần này đến lần khác. Vết thương cứ lặp đi lặp lại quá trình kiểm soát cơn đau.

Nhưng cô không thể ngồi yên, ngoài cô ra, các nạn nhân khác cũng đã xuất hiện rồi.

"Nếu tôi bảo vụ án APP trò chuyện, cô đừng quan tâm, đừng can thiệp vào, cũng đừng tìm kiếm bằng chứng làm tổn thương năm đó, vì nó sẽ vô cùng bất lợi cho tình trạng bệnh của cô. Nếu nghiêm trọng thì sẽ khiến tình trạng bệnh chẳng dễ gì mới ổn định lại tái phát, thậm chí còn tệ hơn trước, cô có nghe tôi không?"

Chung Ý nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ. Gió mạnh thổi bay những chiếc lá rơi và một cơn mưa lớn sắp ập đến.

Giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: "Không."

Bên kia điện thoại im lặng, chỉ có tiếng thở. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Chung Ý dịu giọng: "Những năm qua, anh cho rằng bệnh của tôi là do em gái anh tự sát nên anh sẽ không để mặc tôi."

"Mà tôi cho rằng sở dĩ có thêm nạn nhân mới là vì tôi không đích thân tống Đỗ Tử Đằng vào tù nên tôi cũng sẽ không để yên."

"Có lẽ…" Chung Ý nhìn cơn mưa trong nháy mắt rơi xuống: "Lần này có thể hoàn toàn giải mẫn cảm đó chứ?"

Cô bị quáng gà, luôn mang theo đèn pin bên người nhưng không sử dụng. Cô vẫn sống tốt vì không muốn trở thành kẻ vô dụng không thể sống thiếu đèn pin.

Cô có bản năng sợ hãi cụm từ "quấy rối tình d*c", nếu bỏ qua nỗi sợ hãi này mà kiên trì đi tiếp, liệu cô cũng có thể đoán được nỗi sợ hãi dưới chân mình?

Việc mở vết thương hết lần này đến lần khác sẽ mang lại nỗi đau, cũng khiến cô mạnh mẽ hơn.

Khi cô đủ khỏe mạnh, không ai có thể biết được lúc đó bệnh tật gi3t chết cô hay là cô gi3t chết bệnh tật. Nhưng cô nghiêng về vế sau.

Có lẽ, nếu thử, kết quả sẽ tốt thì sao?

Cô thực sự muốn dành cho Cố Thanh Hoài một Chung Ý khỏe mạnh lành lặn.

Để anh ngừng lo sợ cô sẽ rời đi bất cứ lúc nào.

Để anh ngông cuồng, bồng bột như thới thiếu niên, chứ không phải để cô bắt nạt đến mình đầy vết thương.

-

Trời đang mưa rất to, sĩ quan cảnh sát Cố thuộc chi đội SWAT đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật.

Nghe nói là tội phạm truy nã cấp A đang chạy trốn của Cục Công an nên đội đột kích chống kh ủng bố của họ đã được cử đi.

Dự kiến ​​là mất ngủ.

Cô không biết liệu mình có khỏe hơn hay không, không biết khi nào cô có thể khỏe hơn.

Tuy nhiên, cô cũng mê mẩn hơi thở của Cố Thanh Hoài, hơi ấm của vòng tay Cố Thanh Hoài và sức mạnh của nụ hôn Cố Thanh Hoài dành cho cô.

Ở bên anh giống như mượn một tia sáng từ các vị thần.

Bây giờ đã rất tốt rồi, cô không còn có thể để anh làm cọng rơm cứu mạng mình nữa.

Rèm cửa dày kéo kín, lâu đài gỗ cạnh giường sáng đèn suốt đêm.

Khi Chung Ý tỉnh lại, không biết hiện tại đã là ban ngày hay chưa, phản ứng đầu tiên của cô là đứng dậy xem Cố Thanh Hoài có ở nhà hay không.

Sáng sớm mặt trời vẫn chưa xuất hiện sau cơn mưa, ánh sáng mờ ảo trông giống như một bộ phim từ thế kỷ trước.

Cô không biết người mình đang mong nhớ về nhà từ khi nào, cô nghĩ là vì anh quá mệt, hay vì sợ làm phiền cô nên chỉ mặc quần áo vào rồi ngủ trên ghế sofa.

Chung Ý lặng lẽ ngồi xuống tấm thảm cạnh ghế sofa.

Trong phòng ánh sáng không rõ, ánh nắng lặng lẽ xuyên qua khe hở trên rèm cửa, khiến bóng dáng Cố Thanh Hoài càng thêm sâu hơn.

Anh cảnh sát trẻ lấy tay che mắt, chỉ để lộ chiếc mũi thẳng và bờ môi mềm mại. Chiếc cằm trắng nõn lộ ra chùm râu sau một đêm dài, đường quai hàm rõ ràng và đẹp đẽ.

Chung Ý hơi nghiêng người về phía trước, càng đến gần, tim càng đập như điên, lông mi rũ xuống.

Khoảng cách dần dần rút ngắn lại, hơi thở của anh phả vào má cô, cô căng thẳng đến mức cảm giác như sắp chết.

Lúc cô sắp chạm vào môi anh, Chung Ý bắt gặp đôi mắt đang cười của Cố Thanh Hoài.

Chung Ý mất cảnh giác, cô ngã ngửa ra sau, ngồi trên thảm, mặt lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.

Cố Thanh Hoài xoay người, từ nằm ngửa chuyển sang nằm nghiêng đối diện với cô, anh tựa đầu vào cánh tay, mái tóc đen hơi rối bù, che đi một chút lông mày.

Anh thong thả nhìn cô đỏ mặt tía tai: "Sao phải giật mình? Anh có ăn thịt em đâu."

Giọng mũi ngái ngủ cực kỳ du dương và gợi cảm, chảy vào tai cô khiến tai cô đỏ bừng.

Sau khi yêu đương, Chung Ý phát hiện ra "Cố Thanh Hoài" và "đội trưởng Cố" là hai người khác nhau.

Đội trưởng Cố của đội đột kích chống kh ủng bố là trụ cột của mọi người, là chuyên gia gỡ bom của Cục Công an thành phố, là chuyên gia xử lý bom mìn có chiến công hiển hách, là huấn luyện viên mặt lạnh vô cùng đáng sợ khiến mọi người không dám đến gần.

Nhưng trước mặt cô, Cố Thanh Hoài vẫn mang dáng vẻ thiếu niên tươi sáng, khi cười cực kỳ quyến rũ, khi xấu lại dịu dàng như muốn lấy mạng, khiến người ta không khỏi muốn hiến dâng nụ hôn.

Không khí yên tĩnh, bắt đầu nóng lên ngay khi ánh mắt họ chạm nhau.

Ánh mắt của Cố Thanh Hoài trong sáng lạnh lùng, anh yên lặng nhìn cô, không có hành động gì.

Chung Ý cảm thấy anh có thể là một "hệ câu cá"*, mặc dù chú cảnh sát này một năm 365 ngày thì có 360 ngày giữ cương vị công tác, có khả năng không biết "hệ câu cá" là gì.

[*] Hệ câu cá: 钓系 ngôn ngữ mạng, là từ chỉ những người rất có sức hấp dẫn, thu hút, có thể câu được người khác một cách chắc chắn.

Kiểu năng lực này có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô và âm thầm chờ đợi cô tự mình hiến dâng, cực kỳ điêu luyện, rất biết trêu đùa, quả thực ăn cô sạch sẽ rồi.

Chưa kể, con người luôn bị thu hút bởi những thứ đẹp đẽ.

Chung Ý thích khuôn mặt đó, hàng mi dày khi nhắm mắt, đôi mắt hai mí sâu thẳm, đường nét khuôn mặt cuốn hút.

Oxi trở nên loãng hơn, ánh mắt trở nên ấm áp.

Cô đang ngồi trên thảm còn anh nằm nghiêng trên ghế sofa, ngang tầm mắt.

Chung Ý nghiêng người về phía trước như thể bị mê hoặc.

Cố Thanh Hoài ngây thơ hỏi: "Em muốn làm gì anh?"

Trai hư biết rõ còn hỏi.

Những ngón tay của cô đặt lên một bên mặt anh, anh nghiêng đầu, như thể đang xoa nhẹ lòng bàn tay của cô.

Ôm lấy khuôn mặt của anh, đôi mắt sáng màu của Chung Ý lộ ra vẻ yêu thích không che giấu.

Cô khẽ chạm môi dọc theo giữa lông mày của anh rồi nhìn anh: "Em thích đôi mắt của anh, chúng thật đẹp."

Giọng nói rất nhẹ nhàng, có vẻ ngoài mê hoặc gây nghiện, đôi mắt anh sáng như thấu kính.

Cố Thanh Hoài nhắm mắt lại khi cô đến gần, để mặc cô hôn anh.

Một đường dọc xuống dưới, anh mở mắt ra, trên môi nở nụ cười, cánh tay thoải mái vòng qua cổ cô, chạm vào cô một cách tinh tế.

Cô thích mắt, mũi và môi của anh. Chung Ý nâng mặt anh lên và hôn. Cô vô cùng hài lòng.

"Đang làm gì?" Cố Thanh Hoài cười nhéo nhéo mặt nàng: "Giống như cún vậy."

Chung Ý đỏ mặt, nghiêm túc nói: "Hôn anh!"

Cố Thanh Hoài cười nhẹ, anh vươn tay ôm lấy cổ cô, thu hẹp khoảng cách, mở miệng m*t lấy môi cô.

Những ngón tay đan vào tóc cô, hơi thở vấn vương, mùi hương mát lạnh sảng khoái của anh chiếm hết mọi giác quan của cô.

Chung Ý xấu hổ đến không thở được, anh cười cắn môi cô: "Mũi dùng để làm gì?"

Lúc này cô mới nhớ ra, hôn môi rồi, còn có mũi để hít thở...

Vòng tay qua cổ anh, dịu dàng đáp lại, đồng thời cùng anh quấn quýt thân mật.

Hôn xong, mặt cô vùi vào vai anh, nóng hổi, ​​hơi thở ấm áp, phả vào xương quai xanh của anh.

Cố Thanh Hoài hôn vành tai cô, nhỏ giọng nói vào tai cô: "Đồ ngốc, đây mới gọi là hôn."

Chung Ý từ từ khuỵu gối, chống khuỷu tay lên đầu gối và che mặt.

"Đừng mắc cỡ mà."

Cố Thanh Hoài kéo bàn tay đang che mặt cô ra, vuốt v3 khuôn mặt cô, lòng bàn tay thô ráp lại ấm áp, vẫn khiến cô rùng mình như bị điện giật.

Sức nóng dữ dội, lan từ tim đến má, nhưng anh vẫn đẹp trai ung dung.

Lông mi của Chung Ý khẽ run lên, không dám nhìn lên, lại bị anh véo cằm.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Thanh Hoài nhẹ nhàng mỉm cười: "Mắc cỡ cũng xinh đẹp."

Khuôn mặt tuấn tú vốn lạnh lùng nhưng bây giờ lại dịu dàng như một làn nước suối.

Chung Ý quay mặt đi, vành tai như bị cháy đỏ bừng trong ánh sáng sớm mai.

Cố Thanh Hoài ngồi dậy, cầm điện thoại di động trên bàn nhìn lên: "Mới có năm giờ."

Anh hỏi: "Mất ngủ?"

Chung Ý cẩn thận suy nghĩ: "Hình như không, chỉ là em đi ngủ muộn mà thôi."

Cố Thanh Hoài nhẹ nhàng nói: "Ở bên cạnh anh ngủ một lát không?"

Chung Ý gật gật đầu, nằm ở trên sofa, tựa đầu vào Cố Thanh Hoài.

Ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh, cằm thon gọn không khỏi đưa tay chạm vào bộ râu xanh nhạt, cảm giác ngứa ngáy tê dại lan đến trong lòng.

Cô không ngủ được nên nhấc điện thoại lên và phản hồi các bình luận dưới phim tài liệu.

Nội dung nặng nề đến nỗi khiến ngực như thắt lại.

Cô thoát khỏi giao diện và nhấp vào kênh "Thú cưng dễ thương" để cho mình cơ hội hít thở.

Lúc này, cô tình cờ thấy được weibo của một chú mèo.

Chú mèo con siêu dễ thương đang nằm trên sàn và ngủ trông thật thoải mái.

Cô ngay lập tức bị sự đáng yêu lây nhiễm, Chung Ý chớp chớp mắt: "Cố Thanh Hoài, chúng ta nuôi thêm một con mèo nữa nhé?"

Cố Thanh Hoài ngón tay đan vào mái tóc dài của cô: "Không phải đã có rồi à?"

Cô không kịp phản ứng, anh sờ lên mặt cô: "Đây này."

Chung Ý cong môi cười và tiếp tục nhìn vào điện thoại.

Nhưng tay anh lại bắt đầu không yên, nhéo mặt và nghịch tai cô.

Cô tựa đầu vào lòng anh, muốn trốn nhưng không thể trốn được, hơi nóng nhạt dần lại ập đến, giọng cô nhẹ nhàng nhưng không dữ tợn: "Anh làm gì..."

Cố Thanh Hoài cong mắt cười, gương mặt sáng lên: "Nựng mèo."

Chung Ý bị nụ cười của anh làm cho lóa mắt. Cô không có chút nóng nảy nào, chỉ có thể để tay anh làm gì thì làm.

Những đầu ngón tay chai sạn trượt dọc theo gò má đến chỗ nối giữa hàm và cổ. Một cảm giác ngứa ngáy khó tả và một dòng điện lan đến khắp chân tay.

Điện thoại bị lấy đi, cô nhìn vào đôi mắt đẹp hơi cụp xuống của anh.

Mùa hè anh để tóc rất ngắn, không che được khuôn mặt, lông mày như dao, đôi mắt sắc bén và chiếc mũi giống như một thanh kiếm trông rất hung hãn, chỉ có đôi môi là mềm... Môi của anh rất mỏng nhưng lại rất rõ nét, đến khóe môi giống như một đường nét mảnh, hơi cong lên cũng mê chết người.

Ánh mắt họ gặp nhau, cô chột dạ nhìn đi chỗ khác.

Ánh mắt anh thẳng thắn, không quá nghiêm túc, mục tiêu rõ ràng nhìn thẳng qua mắt rồi đến môi cô.

Mái tóc dài của Chung Ý trải dài trên chân Cố Thanh Hoài, làn da trắng ngần như trái vải đã bóc vỏ.

Người đẹp lạnh lùng và gai góc nhưng chỉ là một cô gái nhút nhát trước mặt người mình yêu.

Nhịp tim của cô bắt đầu tăng lên, cô không khỏi mím môi. Thật ra, lúc này môi cô vẫn có chút tê dại...

Khi nãy hôn anh, cô đã không chịu nổi rồi, nhưng anh lại giữ tay sau đầu, cô không còn chỗ nào để trốn, càng ngày càng sâu.

Trời quang trăng sáng, trông Cô Thanh Hoài như một vị thần ánh sáng. Khi anh mặc đồng phục cảnh sát có thể nói là trông cực kỳ cấm dục, nhưng khi hôn rất mạnh bạo, không hề đơn thuần...

Cố Thanh Hoài lại cúi người hôn cô, Chung Ý đỏ mặt: "Lại làm gì nữa?"

Đôi mắt Cố Thanh Hoài chợt cong lên, cười rất đẹp: "M út mèo."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.