🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Một ngày thứ Bảy đầy nắng, đồng chí Cố Thanh Hoài, một cảnh sát kiểu mẫu, đã xin nghỉ một ngày.

Chi đội trưởng chưa kịp nói gì thì mấy nhóc con cấp dưới đã đứng lên---

Trần Tùng Bách tiến lên một bước, nói: "Sếp, để em trực thay."

Trâu Dương theo sau: "Sếp, để em đi gỡ bom."

Dụ Hành cũng bắt chước y chang: "Sếp, bắn tỉa để em."

Chi đội trưởng chắp tay sau lưng, liếc nhìn những gương mặt trẻ tuổi, cau mày: "Tôi có nói không hả? Các cô các cậu bảo vệ cấp trên quá nhỉ?"

Cố Thanh Hoài rất đắc ý, dáng vẻ ung dung thoải mái, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

Khi chi đội trưởng liếc nhìn, tên khốn đó lập tức đứng thẳng dậy.

Cố Thanh Hoài từ không nghiêm túc trở nên đứng đắn, lúc nghiêm chỉnh lại cực kỳ có cảm giác lừa gạt: "Vâng, sao chúng em có thể gây áp lực cho lãnh đạo chứ? Đội trưởng coi trọng tình cảm nhân dân như vậy thì sao lại là kiểu người không duyệt phép cho cấp dưới được?"

Lúc tên khốn này giả vờ câm điếc còn có vẻ đáng yêu hơn, nhưng khi nói chuyện lúc nào cũng gây ức chế. Chi đội trưởng cáu kỉnh nói: "Hôm nay tôi mà không ký đơn này, có phải các cậu định không cho tôi ra khỏi cửa đội đột kích chống kh ủng bố?"

Cố Thanh Hoài khẽ mỉm cười: "Sếp nặng lời quá."

Chi đội trưởng hừ lạnh một tiếng, ký tên vào đơn xin nghỉ phép rồi ném cho Cố Thanh Hoài.

Cố Thanh Hoài đưa tay đỡ lấy: "Cám ơn sếp nhiều."

Chi đội trưởng nhìn khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa khốn nạn của anh, nhớ lại năm ngoái anh đã cho toàn bộ đội đột kích chống kh ủng bố nghỉ phép để ngắm mưa sao băng rồi một mình đến gỡ bom.

Tình hình lần đó dẫn theo năm người cũng không tính là nhiều, nhưng Cố Thanh Hoài chỉ có một người, thậm chí quay về cũng không nói với cấp dưới một lời.

Chi đội trưởng cực kỳ tức giận, khiển trách đội đột kích chống kh ủng bố: “Tôi thấy Cố Thanh Hoài quá chiều các cậu, nếu ngày nào đó cậu ta không có mặt thì phải làm sao?”

Bây giờ có vẻ như lời nói đó đã sai rồi.

Cố Thanh Hoài mấy năm nay dùng mạng sống bảo vệ mạng sống, đổi chân thành lấy chân thành.

Cho dù một ngày nào đó anh không ở đây, đám nhóc dưới tay anh cũng đã trưởng thành, trở thành những vũ khí sắc bén có thể tự mình đứng vững.

Sau khi chi đội trưởng rời đi, Cố Thanh Hoài bỗng nhiên bị đám nhóc trong đội của mình làm cảm động, băn khoăn không biết có nên nói gì không.

Anh hoàn toàn quên mất rằng mình cũng là sếp, anh không có mặt thì bọn họ vui mừng nhất.

Thấy anh không có ý định rời đi, Trâu Dương vội vàng nói: "Đội trưởng, anh đang cần đi gấp à?"

Dụ Hành giả vờ xoa bụng: "Gần đây ăn nhiều cơm chó quá, đừng ở đây ngược đám độc thân chúng em nữa!"

Cố Thanh Hoài có khuôn mặt đẹp trai cặn bã, thuộc kiểu phong lưu gánh vô số nợ tình.

Nội bộ có một đại hội thể thao, những hoa khôi cảnh sát muốn có thông tin liên lạc của anh sẽ xếp hàng ở sân huấn luyện đội đột kích chống kh ủng bố.

Có hàng chục người trong đội đột kích chống kh ủng bố. Mọi người đều nói, Đội trưởng Cố rủ lòng thương. Có anh ở đây, chúng em không còn hy vọng thoát kiếp sống độc thân...

Nhưng người này đẹp trai, độc miệng, tính thì xấu, khi anh lạnh lùng huấn luyện, những cảnh sát cao to mạnh mẽ xuất thân từ học viện cảnh sát còn không thể chịu đựng được.

Trước khi gặp Chung Ý, không ai có thể tưởng tượng được khi anh đi hẹn hò thì sẽ như thế nào.

Thậm chí mọi người còn lén lút cá cược rằng Cố Diêm Vương chắc chắn sẽ dành cả cuộc đời mình cho robot gỡ bom.

Nhưng không ngờ sau khi quen đạo diễn Chung Ý, phong cách mắng chửi của người này lại thay đổi theo hướng khiến mọi người phẫn nộ.

Ví dụ, khi làm nhiệm vụ quên cả giờ ăn, Trần Tùng Bách hỏi: "Đội trưởng, anh có đói không? Gọi đồ ăn nhé?"

Anh trai này sẽ trả lời với vẻ mặt nghiêm túc mà cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi không đói. Tôi ăn bánh quy rồi. Bánh do bạn gái làm."

Được rồi, biết cả rồi, chúng tôi không có bánh quy do bạn gái làm.

Ví dụ, vào một đêm kiệt sức vì làm thêm giờ, Trâu Dương phàn nàn rằng đói quá, khát quá, muốn ăn quá, nhưng các cửa hàng bán mang về đều đóng cửa hết rồi.

Anh trai này thản nhiên lấy ra mấy hộp trái cây đã rửa sạch: "Muốn ăn trái cây không? Bạn gái tôi đưa cho trước khi đi làm đấy."

Được rồi, biết cả rồi, anh có bạn gái thương anh, còn chúng em thì không.

Một ví dụ khác, một buổi sáng khi Cố Thanh Hoài đến chi đội SWAT, anh đang mặc quần áo bình thường, chưa kịp thay đồng phục, Dụ Hành nhanh miệng khen anh: "Đội trưởng, hôm nay đẹp trai quá."

"Có lẽ là vì chiếc áo khoác này.” Dáng vẻ của Cố Thanh Hoài thản nhiên, cực kỳ thiếu đòn: "Chung Ý nói tôi mặc đẹp nên tôi mặc thôi. Cô ấy cũng có một cái."

Được rồi, biết rồi, hai người là một cặp, hẹn hò yêu đương rất gì và này nọ.

Sau đó Dụ Hành nhịn không được hỏi: "Hai người ai theo đuổi ai vậy?"

Cố Thanh Hoài nói: "Tôi theo đuổi cô ấy sau khi tốt nghiệp cấp ba."

Trâu Dương ngây người: "Ba năm mà không theo đuổi được?"

Cố Thanh Hoài tỏ vẻ tiếc nuối: "Sợ ảnh hưởng kỳ thi đại học của cô ấy."

Trên thực tế, so với "đa tình", Cố Thanh Hoài trông giống một tên đầu gấu hơn, kiểu đã để ý ai thì sẽ tấn công cướp lấy bằng mọi cách.

Nhưng điều không ai ngờ là anh đã kiên trì chịu đựng suốt ba năm vì sợ làm chậm trễ kỳ thi của con gái nhà người ta.

Tất nhiên, những thứ này không thú vị bằng phiên bản trực tiếp của cơm chó, thậm chí Dụ Hành cũng đã bắt đầu nếm mùi thơm hơn của việc đẩy thuyền.

Về bản chất, nghề nghiệp của họ không có cuối tuần hay ngày nghỉ, vì vậy cuối tuần đạo diễn Chung sẽ đến gặp đội trưởng Cố đưa đồ ăn ngon, ai cũng có phần.

Một lần, đội trưởng Cố vừa đi làm nhiệm vụ về và vẫn đang mặc áo chống đạn.

Người đàn ông mười phút trước đang cầm súng bắn tỉa với khuôn mặt lạnh lùng lập tức cau mày khi nhìn thấy bạn gái: "Sao em lại ở đây?"

Đạo diễn Chung thì thầm "nhớ anh" bằng một giọng rất êm ái.

Sau đó nhìn thấy đội trưởng Cố xoa đầu đạo diễn Chung, c ắn môi dưới cười lớn.

Tai họa cười lên đúng là tai họa. Chẳng trách các cô gái ở đơn vị khác lại mê mẩn, mỗi lần ăn ở căng tin họ đều đi một bước quay đầu ba cái.

Trên đường đến tòa nhà văn phòng, đạo diễn Chung hạ giọng hỏi: "Sao anh không nắm tay em?"

Đội trưởng của họ bất lực trả lời: "Người anh bẩn."

Khi đó, họ ngồi đợi nghi phạm ở lối ra đường cao tốc suốt đêm, người ai cũng đầy bụi đất.

Đạo diễn Chung nhẹ giọng lẩm bẩm: "Em đâu có chê anh đâu."

Đội trưởng Cố nhanh chóng hôn lên má đạo diễn Chung.

Bọn họ không nhìn thấy. Cặp đôi trẻ đi phía sau, họ đi phía trước.

Sở dĩ bọn biết được, là vì nghe được âm thanh phía sau, bọn không khỏi đồng loạt quay đầu lại.

Đạo diễn Chung đỏ bừng mặt, thắt lưng của đội trưởng vẫn còn cong, khuôn mặt tuấn tú vẫn nghiêng về phía trước mặt cô gái.

Không phải hôn thì còn là gì nữa? !

Ánh mặt chạm nhau, đạo diễn Chung vô cùng ngượng, ánh mắt không biết nhìn vào đâu.

Một bên khác, đội trưởng của bọn họ giữa ban ngày ban mặt nở nụ cười quyến rũ trêu chọc: "Xin lỗi, anh không kiềm chế được, gây ra tiếng động."

Đạo diễn Chung trợn mắt, mặt mày sinh động, không có cảm giác xa lạ lạnh lùng khó tiếp cận như bình thường: "Im đi, đồ khốn này!"

Hóa ra đội trưởng trêu ghẹo đùa giỡn là như thế này, hóa ra đạo diễn Chung làm nũng sẽ là như thế.

Lúc này, có nói gì thì đạo diễn Chung cũng không chịu ngẩng đầu lên. Đội trưởng của họ cố tình cúi đầu nhìn bạn gái.

Cố Thanh Hoài có khuôn mặt tuấn tú, tự nhiên đã có sức quyến rũ. Khi nói đùa, khuôn mặt mang hơi hướng tán tỉnh khiến các cô gái đỏ mặt, tim đập thình thịch.

Không ngờ anh lại ghé sát mặt đạo diễn Chung đang đỏ bừng mà hỏi một cách hết sức bỉ ổi: "Em hài lòng chưa? Nếu không anh sẽ hôn em lần nữa."

Khi đó, mọi người cuối cùng cũng nhận ra rằng đội trưởng của họ thực sự rất giỏi hẹn hò.

Sau đó, hai kẻ độc thân Trâu Dương và Trần Tùng Bách không biết đang nghĩ gì mà chạy đến xin lời khuyên từ anh.

Lúc đó Cố Thanh Hoài dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn hai kẻ độc thân, giọng rất lạnh lùng: "Gặp đúng người, không thầy cũng tự biết."

Giọng điệu đó thật sự ngứa đòn, giống hệt như khi anh nói: "Cái loại bom này nhắm mắt tôi cũng biết phát cắt kíp nổ nào."

Cuối cùng anh giáng cho Trâu Dương một đòn chí mạng: "Ngoại trừ loại mất não như cậu."

Sau đó, anh ngâm nga rời đi.

Khi Chung Ý đến sân tập thì đúng lúc đang là giờ nghỉ giải lao của chi đội SWAT.

Đội đột kích chống kh ủng bố thực sự khá bắt mắt. Họ có chiều cao trung bình cao nhất và độ tuổi trung bình trẻ nhất.

Ở góc riêng, các thành viên đều có ngoại hình đẹp nhất ở Cục thành phố nên những người làm công tác truyền thông ở đơn vị luôn thích đến đây.

Dụ Hành nhìn thấy cô đầu tiên, cô ấy nhiệt tình vẫy tay: "Đạo diễn Chung!"

Mặc dù Chung Ý đã trở lại làm việc tại Trung tâm Phim tài liệu nhưng tình cảm với đội SWAT mà cô đã gắn bó suốt một năm vẫn còn nguyên như lúc ban đầu.

Dụ Hành chạy tới, thân thiết nắm lấy cánh tay Chung Ý.

Người của đạo diễn Chung rất mềm mại và thơm tho, cô ấy rất thích.

Vào cuối mùa thu, Chung Ý mặc một chiếc váy dài gọn gàng, kiểu váy dịu dàng, khí chất

thục nữ của cô được bù đắp bằng áo vest rộng rãi kiểu nam và đôi giày thể thao màu trắng.

Đường cong được cố tình giấu đi trong những chiếc áo sơ mi rộng và áo khoác cứng ngày xưa nay đã lộ rõ, vô cùng héo léo phù hợp.

Trước đây Dụ Hành chỉ biết Chung Ý gầy và cao, cô ấy không biết cô lại có thân hình đẹp như vậy, Cố Thanh Hoài đúng là may mắn mà!

Cô ấy chân thành khen ngợi: "Đây là lần đầu tiên nhìn thấy đạo diễn Chung của chúng ta mặc váy! Đẹp quá!"

Cố Thanh Hoài tùy ý cụp mắt xuống, lời nói như đang đáp lại Dụ Hành, nhưng ánh mắt luôn nhìn về phía Chung Ý: "Đạo diễn Chung của mọi người có lúc nào không đẹp?"

Dụ Hành trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái lên: Ở nơi đông người mà có thể thản nhiên trêu chọc người khác thì chỉ có thể là Cố Thanh Hoài!

Chung Ý dễ ngại, có thể dễ dàng bị đánh gục bởi một đòn, trong thâm tâm của cô vẫn có sự è dặt truyền thống của người Trung Quốc.

Cô mím môi cười xinh đẹp, nhưng vành tai lại đỏ đến đáng thương. Cố Thanh Hoài khéo léo giúp cô chuyển chủ đề: "Mang món gì ngon thế?"

Chung Ý nheo mắt: "Socola, thịt khô, gói bánh quy mini và một ít trái cây."

Đức hạnh gì vậy?! Đội trưởng biệt hiệu Diêm Vương của họ sao có thể tìm được cô bạn gái dịu dàng và đáng yêu như vậy?

Dụ Hành nắm lấy cánh tay của Chung Ý làm nũng: "Đạo diễn Chung, tôi kể cô nghe, hôm đó khi tôi đang tập bắn súng nằm sấp, tôi lại bị mắng một trận."

Trâu Dương cũng phàn nàn: "Hôm đó tôi cắt nhầm kíp nổ, suýt bị sóng xung kích thổi bay. Đội trưởng đứng cạnh tôi bắt chéo chân và cười hả hê."

Trần Tùng Bách cảm thấy mình cũng nên nói gì đó: "Tôi đu dây trên cao xuống trễ nửa giây, bị mắng đến mức không dám đi xuống."

Những người này là con dao sắc bén nhất trong số những con dao sắc bén, nhưng khi nhìn thấy cô lại như tìm được chỗ dựa. Chung Ý không khỏi bật cười và nhìn Cố Thanh Hoài.

Trên thực tế, cô không nhớ rõ khuôn mặt lạnh lùng và vẻ mặt dữ tợn của Cố Thanh Hoài như thế nào nữa, bởi vì anh quá dịu dàng với cô khi hôn và ôm, thậm chí còn hơn thế khi dỗ cô ngủ.

Nhưng các cấp dưới của anh lại phàn nàn với cô, nên cô nhăn mặt nghiêm túc nói: "Anh đừng dữ như vậy, thật sự rất đáng sợ."

Cảnh sát Cố Thanh Hoài mặc đồng phục thẳng tắp, hai tay đút trong túi quần, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, trong sáng sạch sẽ và đầy nuông chiều: "Lãnh đạo dạy rất đúng."

Vẫn là giọng nói lạnh lùng cùng giọng điệu không vội vàng đó, nhưng từ "lãnh đạo" có gì đó mờ ám và trìu mến đến khó tả.

Như có một chiếc lông vũ quét qua trái tim, trong lòng Chung Ý cảm thấy ngứa ngáy tê dại, tai hơi nóng.

Trâu Dương đi tới bên cạnh Dụ Hành nói: "Đội trưởng thật sự không đáng giá bao nhiêu."

Cố Thanh Hoài nhướng mi: "Cậu nói tôi cái gì?"

Sự uy nghiêm của người lãnh đạo vẫn còn đó, khí chất điềm tĩnh nhưng uy quyền vẫn còn đó.

Nhưng nhớ đến Chung Ý như người ủng hộ và chống lưng, bọn họ lập tức không sợ gì cả.

Dụ Hàng khiêu khích: "Chị Chung Ý, chị xem! Anh rể dữ quá! Hay đổi đi nhé?"

Chung Ý buồn cười, trong con ngươi màu sáng nhấp nháy, giống như mặt hồ lấp lánh: "Không đổi, tôi thích thế này."

Ngay lập tức, mọi người bắt đầu la ó, thậm chí còn có cả đồng nghiệp từ các chi đội, đại đội khác cũng nhìn sang.

Người ta nói rằng Cố Diêm Vương đã làm một bộ phim tài liệu còn ôm được người đẹp về nhà, nhưng chưa ai nhìn thấy anh lúc yêu sẽ thế nào nên bấy giờ tất cả đều nhìn chằm chằm vào và cảm thấy kỳ lạ.

Cố Thanh Hoài dùng ngón tay mảnh khảnh xoa xoa sống mũi, lúc cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt như vẫn còn nét ngây thơ thời niên thiếu. Anh ngượng đến đỏ cả vành tai.

Anh vòng tay qua vai Chung Ý, nói với mọi người cấp dưới: "Đi trước đi."

Bước ra khỏi sân tập, mặt trời đang chiếu sáng, bầu trời không một gợn mây.

Chung Ý ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Hoài, trên má có lông tơ nhỏ hiện rõ trong ánh sáng ấm áp, trông thật mềm mại.

Cô lặng lẽ đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, đan xen với những ngón tay của anh. Cô cảm thấy thỏa mãn: "Xin nghỉ phép rồi, tạm thời anh không còn ở trong chi đội SWAT nữa."

Thời gian thật kỳ diệu, nó đã biến bộ đồng phục học sinh xanh trắng của anh thành bộ đồng phục cảnh sát lạnh lùng và trang trọng nhưng cũng không làm mất đi vẻ thanh tú trên khuôn mặt và tinh thần trẻ trung của anh.

Cố Thanh Hoài nói "Đúng, chỉ thuộc về mình em."

Chung Ý bỗng bị ngọt ngào chiếm trọn, trái tim cô đập thình thịch. Chàng trai hư này thực sự rất giỏi nói lời tình cảm, có thể khiến người ta đỏ mặt bằng bất kỳ lời nói nào.

Khuôn mặt, lông mày, đôi mắt và giọng nói đó thực sự rất quyến rũ. Đôi môi anh đẹp hơn lời nói, tuy mỏng nhưng có đường nét rõ ràng. Khi anh không để lộ biểu cảm, khóe miệng thẳng tắp, khi mở miệng trêu chọc lại trở nên xinh đẹp, hấp dẫn người ta lúc nào không hay.

"Tốt nhất anh đừng dụ dỗ em khi ở bên ngoài." Chung Ý nghiêm túc nói: "Nếu không em sợ sẽ làm chuyện tổn hại đến tôn nghiêm của đội trưởng Cố đó."

Cố Thanh Hoài vờ như bị cô hù sợ, mi rũ xuống tạo thành bóng tối dưới mắt: "Giỏi thế à, đạo diễn Chung nói cho anh nghe xem? Ví dụ như?"

Nhìn sắc đẹp quyến rũ của anh , Chung Ý đột nhiên cảm thấy hơi ghen tị với những cô gái trong chi đội SWAT có thể nhìn thấy anh mỗi ngày.

Vì vậy, giọng nói của cô đậm mùi ghen tị: "Ví dụ như cưỡng hôn anh nơi công cộng hay gì đó."

Nói xong, cô còn gửi cho Cố Thanh Hoài một ánh mắt "Anh thấy đáng sợ chưa?"

Thực sự rất đáng yêu mà.

Cố Thanh Hoài không khỏi mỉm cười, khuôn mặt tươi sáng, đồng tử lấp lánh: "Sao anh lại mong chờ như vậy nhỉ?"

Ôi trời, cô xin thua, cô đã đánh giá thấp độ mặt dày của anh rồi.

Chung Ý giơ tay xoa má mình, đi về phía trước vài bước, thản nhiên hỏi: "Anh không thấy hôm nay em có gì khang khác hả?"

Cố Thanh Hoài: "Vậy để anh xem xem."

Khóe mắt của anh như dao sắc cụp xuống, mí mắt hai mí thực ra rất hẹp, mở rộng từ khóe đến cuối mắt.

Ánh mắt anh nhìn xuống từng centimet, từ lông mày, sống mũi cho đến chiếc váy mới tinh mà cô mặc hôm nay, như thể nó chứa đầy hơi ấm.

Chung Ý bối rối khi bị anh nhìn, trái tim cô biến thành một con cá nhỏ đang vẫy vùng vì bị mắc cạn, đè lên cổ họng cô.

Cô nhẹ nhàng hỏi: "Đẹp không?"

Cố Thanh Hoài rũ mắt xuống: "Em mặc gì cũng đẹp."

Anh véo mặt cô: "Phải để anh nói em mới biết à?"

Mặt Chung Ý bị anh nhéo đến méo xẹo, cô đành phải hỏi: "Đẹp thế nào?"

Cố Thanh Hoài quay đầu lại gần, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như bạch ngọc phóng to trước mắt, ánh mắt rơi thẳng vào môi cô.

Chung Ý lập tức ý thức được anh muốn làm gì, huých vai anh: "Có người đấy."

Cố Thanh Hoài quay đầu lại, nhìn thấy phía sau mình có đám nhóc đội chống kh ủng bố đang quan sát đội trưởng yêu đương.

Anh nhướng mày kiếm, lạnh lùng ra lệnh, giọng nói bình tĩnh uy lực: "5km, chuẩn bị---"

Dụ Hành, Trâu Dương và những người khác vừa kêu la vừa cười toe toét đứng ở vạch xuất phát.

Cố Thanh Hoài dùng thân hình cao lớn chặn Chung Ý lại, dùng một tay nâng mặt cô lên và hôn cô.

Chuồn chuồn chạm nước, vừa chạm là buông ra ngay. Anh nhìn vào mắt cô rất chăm chú, trên mắt mang ý cười: "Đẹp đến mức muốn hôn em."

Chung Ý không khỏi lấy tay che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt trăng lưỡi liềm ngượng ngùng.

Cố Thanh Hoài nắm lấy tay cô, giữ trong lòng bàn tay, kéo cô vào lòng, nhéo nhéo mặt cô một cách xấu xa.

Anh hỏi: "Em hài lòng chưa? Nếu không, anh có thể nói thêm vài lời với em được không?"

Chung Ý đỏ mặt nói: "Em hài lòng, em hài lòng." Xung quanh cô tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của anh, cô say đắm trong hạnh phúc.

-

Đây là lần đầu tiên Chung Ý đến bệnh viện mà bên cạnh có người đi cùng, khóe miệng cô khẽ mỉm cười.

Ngay cả khi chờ kết quả xét nghiệm, tâm trạng của cô cũng rất nhẹ nhàng, giống như một đứa trẻ có thứ gì đó để dựa vào.

Quá trình phục hồi rối loạn căng thẳng sau chấn thương được chia thành nhiều giai đoạn.

Từ sự yếu đuối và sợ hãi ban đầu, kìm nén bản thân và chống lại hiện thực, đến việc chấn thương liên tục tái phát dẫn đến rối loạn giấc ngủ và phản ứng giật mình.

Nếu may mắn, sau này sẽ phát triển được những suy nghĩ và hiểu biết tích cực, chuyển sang giai đoạn hội nhập một cách suôn sẻ, khi đó có thể mong đợi hồi phục và trở thành một người bình thường.

Tình trạng của Chung Ý đã lặp lại nhiều lần, nhưng giờ cô không còn sợ hãi nữa.

Bởi vì dù kết quả thế nào, Cố Thanh Hoài vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Anh nói: "Em không cần chính mình, nhưng anh cần em." Chỉ một câu thôi, anh đã đưa cô từ địa ngục trở lại hiện tại.

Anh tặng cô hoa hồng, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô và nói với cô: "Chúng ta kết hôn nhé."

Anh khiến cô có nơi để thuộc về, khiến cô cảm thấy bản thân là điều cần thiết với ai đó và khiến cô phát hiện ra rằng những lời thề trong đám cưới xa xưa là đúng.

Hóa ra thực sự có người dù nghèo đói hay bệnh tật vẫn yêu đối phương vài chục năm như ban đầu.

Cô cảm thấy tình trạng của mình ngày càng tốt hơn và mọi lo lắng của cô biến mất không dấu vết sau một tiếng nổ.

Cô chìm vào giấc ngủ yên bình trong hơi thở và vòng tay anh mỗi đêm, cơn ác mộng giam giữ cô đã xa như ở thế kỷ trước.

Áo khoác trắng của Ngụy Hàn xuất hiện trong tầm nhìn, Chung Ý lần đầu tiên ngước mắt lên với ánh sáng trong mắt.

Anh ấy mỉm cười: "Mặc dù chưa đến thời kỳ hội nhập nhưng tình hình rất ổn định và mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt."

"Chung Ý, cô giỏi lắm." Anh ấy liếc nhìn Cố Thanh Hoài và nói với cô: "Anh cảnh sát này có thể thực sự là Paroxetine của cô."

Chung Ý mím môi cười, chóp mũi cay và mắt đỏ hoe.

Bữa trưa ăn tại nhà Chung Ý.

Ngày hôm đó Chung Ý chuyển 200.000 tệ vào thẻ của cha mẹ. Mẹ của Chung Ý cảm thấy có gì đó không ổn nên gọi ngay, nhưng người nghe máy không phải là con gái mà là Cố Thanh Hoài.

Cố Thanh Hoài chỉ nói Chung Ý đi ra ngoài chưa về, anh đang đi tìm. Mẹ của Chung Ý cúp điện thoại, bỗng nhiên nhìn thấy tin tức trên điện thoại.

Cô gái trong bản tin bị bắt nạt ở trường và bị sếp quấy rối tình d*c hóa ra lại là con gái của bà...

Bây giờ, mọi thứ đã kết thúc.

Chung Ý cơm no rượu say, lười biếng ngáp dài.

Mẹ sờ mặt cô: "Ngủ một lát đi, mẹ đã phơi chăn cho con rồi."

Chung Ý có một giấc ngủ ngon và yên bình trong căn phòng đầy nắng.

Khi tỉnh dậy, cô mở cửa phòng ngủ ra, nghe thấy cha mẹ cô đang nói chuyện với Cố Thanh Hoài.

Mẹ nói: "Mấy năm nay cháu vất vả rồi."

Giọng nói Cố Thanh Hoài rất nhẹ nhàng: "Chung Ý vất vả hơn ạ."

Cha nói: "Nếu sau này Chung Ý gây ra nhiều rắc rối cho cháu thì mong cháu vẫn kiên nhẫn như vậy."

Cảm giác áy náy trong giọng nói của cha mẹ cô, cùng với thái độ bình tĩnh quên đi mọi tổn thương của Cố Thanh Hoài khiến cô cảm thấy đau lòng đến phát đau.

Lúc này, cô nghe thấy Cố Thanh Hoài nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu ôn hòa mà kiên quyết: "Cô ấy chưa bao giờ là rắc rối của cháu."

Mẹ Chung nhìn thấy Chung Ý đầu tiên. Bà nhanh chóng quay đầu lại và dùng mu bàn tay lau mắt: "Con dậy rồi à? Chúng ta chuẩn bị cơm tối nhé?"

Cha Chung đứng dậy với nụ cười ấm áp: "Cha sẽ làm món cá chua ngọt cho con ăn."

Ông bước tới cửa, cầm áo khoác lên, từ trong túi móc ra một túi hạt dẻ rang đường: "Lần trước người ta đóng quầy, nhưng lần này mua được rồi."

Nói đến phần sau, âm thanh cuối cùng hơi run.

Chung Ý nhận lấy, mùi ngọt ngào tràn vào mũi.

Nếu ngày hôm đó, ngày mưa sao băng bay qua trái đất, cô không quay về thì sẽ như thế nào?

Cha mẹ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Cố Thanh Hoài vừa tỉnh dậy liền biết tin cô đã chết.

Những người cô yêu quý và yêu thương cô sẽ bị tổn thương.

Cô sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì tổn thương họ nữa.

Cha mẹ đứng dậy đi vào phòng bếp, Chung Ý đi đến bên Cố Thanh Hoài, duỗi tay ôm anh, tựa đầu vào ngực anh, trong lòng cảm thấy xúc động.

"Em thực sự không phải là rắc rối của anh à?"

Cô ngẩng mặt lên trong vòng tay anh và nhẹ nhàng hỏi.

Anh vuốt v3 mái tóc dài mềm mại của cô: "Không phải."

Chung Ý khịt mũi: "Nếu không phải rắc rối thì là cái gì?"

"Trước kia em là mối tình đầu của anh." Cố Thanh Hoài để cô ôm, cúi người hôn lên trán cô: "Bây giờ em là vị hôn thê của anh."

Em chỉ là em mà thôi.

-

Đám cưới đã được ấn định vào đêm giao thừa, nhưng nhìn Cố Thanh Hoài ngồi dưới bóng đèn nói chuyện với cha mẹ, Chung Ý lại muốn cưới anh ngay bây giờ.

Rượu mơ do chính cha cô ủ, bây giờ có vị ngon nhất.

Ánh mắt Chung Ý tham lam như mèo nhìn thấy cá khô: "Cha ơi, con cũng muốn uống rượu này."

Mẹ biết cô chỉ uống một ly sẽ say nên không đồng ý cho cô uống. Chung Ý cau mày nhìn Cố Thanh Hoài.

Cố Thanh Hoài bất đắc dĩ, giống như người lớn làm chỗ dựa cho trẻ em: "Cho cô ấy uống một chút, cháu sẽ trông kỹ ạ."

Chung Ý cầm chiếc ly bằng cả hai tay đưa đến trước mặt cha, vẻ mặt nịnh nọt của cô vô cùng đáng yêu.

Rượu mơ chua ngọt nhưng cũng cay. Cô nhấp một ngụm, mặt nhăn lại, hơi nhún vai. Trong mắt Cố Thanh Hoài có ý cười, anh nhỏ nhẹ nói với cô: "Y như trẻ con."

"Cháu chiều nó quá." Mẹ Chung Ý mỉm cười: "Sắp lấy chồng rồi mà như con nít."

Nói đến kết hôn, Chung Ý cầm chén mỉm cười, khuôn mặt lộ ra vẻ hạnh phúc ngọt ngào, nhưng cô cũng có phần ngượng ngùng.

"Con gái nhà đối diện nhỏ hơn Chung Ý hai tuổi, bây giờ có con đang học mẫu giáo rồi."

Chung Ý chớp mắt và nhận ra rằng cô không phải là người duy nhất ngại ngùng.

Vành tai Cố Thanh Hoài lặng lẽ đỏ lên. Tên khốn đẹp trai này lại có lúc xấu hổ à?

Anh dùng ngón tay khéo léo xoa nhẹ sống mũi, cười nói: "Không phải vội ạ."

Buổi tối về đến nhà, hai má Chung Ý ửng hồng, cô đã say khướt. Mỗi bước đi đều nhẹ nhàng và bồng bềnh như đi trên mây.

Sau khi tắm xong, trên người thoang thoảng mùi sữa tắm tươi mát mềm mại, cô đi đến trước mặt Cố Thanh Hoài, bắt đầu kế hoạch bám người của mình.

Cuốn sách trên tay anh bị lật úp trên đầu gối: "Sao không sấy khô tóc đi?"

"Vội đi gặp anh mà." Chung Ý say rượu là một cầu thủ bóng chày vô cùng ngang bướng: "Nên quên mất thôi."

Cố Thanh Hoài đành phải đi lấy máy sấy tóc, Chung Ý ngồi đối diện với anh.

Cô thấy anh không có ý định đưa cho cô nên hỏi: "Anh muốn giúp em sấy tóc hả?"

"Ừ." Cố Thanh Hoài hơi nhướng mày: "Vì nhân dân phục vụ."

Chung Ý dùng lý trí đang say xỉn của mình để suy nghĩ câu nói này và đưa ra kết luận: "Anh nói không đúng."

Cố Thanh Hoài vẫn luôn để cô tùy ý: "Sai gì, anh sửa."

"Anh không phải vì nhân dân phục vụ." Cô nghiêm túc nhấn mạnh, nhìn anh chằm chằm: "Anh vì vị hôn thê phục vụ."

Cô gái này khi say thật dễ thương.

Cố Thanh Hoài bị cô chọc cười: "Tuân lệnh, hôn thê của anh."

Chung Ý ôm đầu gối ngồi trên ghế sofa, để làn gió ấm áp sấy khô mái tóc dài của cô một cách nhẹ nhàng và thoải mái.

Tuy nhiên, mái tóc của cô vừa dài vừa nhiều, Cố Thanh Hoài kiên nhẫn sấy nó một cách cẩn thận và chậm rãi.

Nhưng Chung Ý lại không kiềm chế được, cô vươn tay ôm lấy anh, đổi tư thế thoải mái dựa vào trong ngực anh.

Trong lòng nghĩ thầm, sấy đi, sấy đi, sấy tùy thích, đừng làm chậm trễ việc ôm bạn trai của cô.

Cố Thanh Hoài rút điện, xoa đầu Chung Ý: "Không buồn ngủ à?"

Chung Ý lắc đầu, trầm giọng nói: "Em muốn ở cùng anh một lúc nữa."

Cô được coi là một người cao trong đám con gái nhưng bạn trai cô lại cao 1m88, vai rộng eo thon.

Sự khác biệt về hình dáng và chiều cao giữa hai người khá rõ ràng. Chung Ý nép vào vòng tay của Cố Thanh Hoài, trông cô vẫn nhỏ con hơn anh nhiều.

Cô tựa cằm vào ngực anh: "Cố Thanh Hoài, anh thích đám cưới kiểu Trung Quốc hay đám cưới kiểu Tây?"

Cố Thanh Hoài áp trán vào trán cô, lông mi dài như quét đến tận đáy lòng cô: "Em làm cô dâu thì gì cũng được."

Đôi mắt của Chung Ý nheo lại trước câu trả lời bất ngờ.

Đêm thật ngọt ngào, ánh trăng như áo một lớp đường, một lớp mỏng rắc lên không khí nơi anh đang ở.

Cô nghĩ, vì chiếc váy cưới đã được mua cách đây một năm: "Kiểu phương Tây thì sao?"

Cố Thanh Hoài đáp: "Được."

Bước tiếp theo của hôn nhân là sinh con, hôm nay mẹ đã nhắc đến chuyện đó trên bàn ăn.

Chung Ý lại hỏi: "Thế anh thích con trai hay con gái?"

Cố Thanh Hoài cụp mắt nhìn cô hồi lâu, sau đó nhéo mặt cô: "Em còn nhỏ, đã nghĩ đến việc sinh em bé à?"

Cô thực ra không thích trẻ con lắm, cũng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Cô luôn cảm thấy cả đời này mình sẽ không bao giờ kết hôn.

Cô cũng cảm thấy mình bị bệnh và thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân. Làm sao cô có thể nuôi dạy một đứa trẻ tốt được?

Hôm nay mẹ cô nhắc đến chuyện đó cô mới nhớ ra.

Cô cảm thấy nếu là con của Cố Thanh Hoài, cô nhất định sẽ rất thích và yêu thích nó.

Hai má Chung Ý nóng lên: "Em hỏi trước thôi mà. Trước khi kết hôn không phải nên biết rõ những vấn đề này sao?"

Cố Thanh Hoài cúi đầu hỏi cô: "Sống cả đời trong thế giới của hai người chẳng phải tốt hơn sao?"

Sống cả đời trong thế giới hai người, không cần phải trải qua chín tháng thai kỳ, không buồn nôn ốm nghén, không sưng tấy chân tay đi lại khó khăn, cũng không cần phải lên giường sinh và trải qua những chuyện không đáng có...

Trong tiềm thức, mọi người dường như đều coi việc "sinh con" là điều mà phụ nữ phải trải qua và những nguy hiểm liên quan ít khi được nhắc đến.

Cả đời này chỉ có anh và cô. Họ sẽ là những người gần gũi nhau nhất và gắn bó với nhau sâu sắc nhất trên đời này.

Chung Ý nghe Cố Thanh Hoài nói: "Anh không muốn em chịu khổ, càng không muốn trải qua khả năng mất em đi lần nữa."

"Chung Ý.” Anh dùng ngón tay thon dài trắng nõn vuốt v3 lông mày của cô, nhẹ giọng nói: "Anh không thích con trai hay con gái, anh chỉ thích em."

Anh chỉ thích em.

Nhưng nó còn ngọt hơn cả rượu mơ cô uống tối nay, khiến cô muốn bật cười.

Ngón tay Cố Thanh Hoài chai sạn nhẹ nhàng gãi cằm cô, nhìn cô bị nhột mà rụt cổ lại: "Sâu rượu, chuyện gì khiến em vui vẻ như vậy?"

Chung Ý từ rúc vào trong ngực chuyển sang ngồi đối diện trên đùi anh, ôm cổ anh: "Em cũng thích anh, Cố Thanh Hoài, em chỉ thích anh thôi."

Khi say rượu cô không chỉ hay cười mà còn thích bám người, thích làm nũng, thích nói những lời ngọt ngào.

Nói xong, cô vẫn biết xấu hổ, cô ôm cổ anh, vùi mặt vào vai anh.

Cố Thanh Hoài xoa đầu Chung Ý, dỗ dành một đứa bé: "Đi ngủ sớm được không?"

Chung Ý ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy nhìn anh bao nhiêu cũng thích.

Sau đó cô lại nghĩ anh không phải là bạn trai mà là chồng sắp cưới, cô cực kỳ vui sướng.

Cô lập tức từ chối: "Không muốn ngủ."

Sắc đẹp mê người, không biết là do uống rượu hay do anh quá đẹp trai.

Anh cảnh sát khôi ngô tuấn tú đang ở quá gần, trong đầu Chung Ý chỉ còn lại một ý nghĩ - hôn đi!

"Không ngủ thì muốn làm gì?"

Chung Ý lại gần, áp trán hai người vào nhau: "Anh không muốn hôn em à?"

Cố Thanh Hoài nhướng mí mắt, lông mi dày cọ vào lông mi của cô, khiến mí mắt và trái tim anh ngứa ngáy.

Giọng nói của Chung Ý rất nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức quyến rũ: "Em muốn hôn anh."

Cố Thanh Hoài không nhúc nhích, hai tay anh lạnh lẽo, trắng nõn, nổi rõ gân xanh, uể oải khoác lên sau lưng Chung Ý.

Những ngón tay của anh dài và thon, khiến cho có vẻ như vòng eo của cô gái chỉ vừa đủ đầy dưới lòng bàn tay anh.

Anh kéo Chung Ý đến gần hơn, để cô ôm mặt anh, hôn anh từng chút một.

Cô gái say rượu trông không phải đang hôn anh mà giống như đang chơi đùa. Cô chạm vào trán, xoa xoa chóp mũi, mỉm cười và mổ vào môi anh, véo tai anh và chạm vào lông mi của anh.

Từ giữa lông mày, sống mũi, cho đến khóe miệng và cằm, cuối cùng cô nhìn chằm chằm vào yết hầu đang lăn của anh. Chung Ý trở nên nghịch ngợm, dùng ngón tay chạm vào nó và giây tiếp theo muốn đặt môi hôn lên.

Cố Thanh Hoài hít sâu một hơi, dùng ngón tay dài và sạch sẽ véo gáy cô, anh bế cô lên, nhìn cô gái say rượu trong ngực: "Em hôn ở đâu đấy?"

Chung Ý cau mày khó chịu, đôi mắt trong veo oán hận nhìn anh chằm chằm: "Hôn mà cũng không cho, anh keo kiệt quá."

Cô không cam lòng, dùng ngón tay xoa xoa yết hầu của anh, ngón tay chạm vào rồi tò mò nhìn nó, nhìn chỗ phình ra đang trượt xuống dưới đầu ngón tay. Cô cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.

"Sờ chưa đủ, còn muốn cắn à?" Cố Thanh Hoài nhìn Chung Ý, giọng điệu không tốt lắm, lúc không cười, khuôn mặt anh khiến người ta vô cùng áp lực.

Khi ánh mắt họ gặp nhau, giọng nói của Cố Thanh Hoài đã không còn trong trẻo như thường lệ nữa, thậm chí còn có chút khàn khàn: "Đúng là trẻ con nghịch ngợm."

Chung Ý chỉ bĩu môi, mà Cố Thanh Hoài mạnh mẽ đã phòng thủ thất bại.

Anh cảnh sát trẻ tỏ vẻ bất lực, hếch cằm hợp tác, để lộ chiếc cổ trong suốt.

Yết hầu mà Chung Ý muốn hôn nhưng không được đã ở gần trong tầm tay, được bao phủ bởi một lớp da mỏng và không có khả năng tự vệ, những đường nét lạnh lùng và sắc bén giống như những rặng núi gồ ghề phủ đầy tuyết.

Cố Thanh Hoài khẽ nói: "Cứ nghịch đi, anh chịu được."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.