Một ngày thứ Bảy đầy nắng, đồng chí Cố Thanh Hoài, một cảnh sát kiểu mẫu, đã xin nghỉ một ngày.
Chi đội trưởng chưa kịp nói gì thì mấy nhóc con cấp dưới đã đứng lên---
Trần Tùng Bách tiến lên một bước, nói: "Sếp, để em trực thay."
Trâu Dương theo sau: "Sếp, để em đi gỡ bom."
Dụ Hành cũng bắt chước y chang: "Sếp, bắn tỉa để em."
Chi đội trưởng chắp tay sau lưng, liếc nhìn những gương mặt trẻ tuổi, cau mày: "Tôi có nói không hả? Các cô các cậu bảo vệ cấp trên quá nhỉ?"
Cố Thanh Hoài rất đắc ý, dáng vẻ ung dung thoải mái, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Khi chi đội trưởng liếc nhìn, tên khốn đó lập tức đứng thẳng dậy.
Cố Thanh Hoài từ không nghiêm túc trở nên đứng đắn, lúc nghiêm chỉnh lại cực kỳ có cảm giác lừa gạt: "Vâng, sao chúng em có thể gây áp lực cho lãnh đạo chứ? Đội trưởng coi trọng tình cảm nhân dân như vậy thì sao lại là kiểu người không duyệt phép cho cấp dưới được?"
Lúc tên khốn này giả vờ câm điếc còn có vẻ đáng yêu hơn, nhưng khi nói chuyện lúc nào cũng gây ức chế. Chi đội trưởng cáu kỉnh nói: "Hôm nay tôi mà không ký đơn này, có phải các cậu định không cho tôi ra khỏi cửa đội đột kích chống kh ủng bố?"
Cố Thanh Hoài khẽ mỉm cười: "Sếp nặng lời quá."
Chi đội trưởng hừ lạnh một tiếng, ký tên vào đơn xin nghỉ phép rồi ném cho Cố Thanh Hoài.
Cố Thanh Hoài đưa tay đỡ lấy: "Cám ơn sếp nhiều."
Chi đội trưởng nhìn khuôn mặt vừa lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-tinh-dau-cua-em-thuoc-ve-anh/2710839/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.