Một tuần sau, mọi chỉ số của Cố Thanh Hoài đều khôi phục bình thường, thuận lợi xuất viện.
Dù sao anh cũng là một sĩ quan cảnh sát xuất thân từ lực lượng cảnh sát vũ trang đặc biệt, thể chất của anh phải khỏe mạnh hơn người bình thường.
Sau vô số lần từ cõi chết trở về, vô số lần đối diện với thần chết hay cửa âm phủ, Cố Thanh Hoài đã được Cục Công an phong tặng bằng khen anh hùng hạng nhất.
Trong hệ thống công an, hầu hết những người được vinh danh như thế này là liệt sĩ.
Cố Thanh Hoài vẫn bình tĩnh như bình thường.
Anh nói rằng anh chỉ làm những gì mà một chuyên gia EOD nên làm, bất kỳ ai trong tình huống đó cũng sẽ làm như vậy.
Trong ngành rà phá bom mìn, nhiều đồng đội của anh đã hy sinh hoặc bị tàn tật vĩnh viễn, nhưng họ không bao giờ lùi bước.
Anh không đặc biệt cũng không xuất sắc, anh chỉ may mắn hơn họ mà thôi.
Đây là lần đầu tiên mọi người được nhìn thấy anh hùng hạng nhất của Cục Công an. Các thành viên trong chi đội SWAT đều nói lần này Cố Thanh Hoài đến âm phủ để bắt tay Diêm Vương rồi lại quay trở về.
Chi đội trưởng chi đội SWAT nhớ anh chưa từng nghỉ phép kể từ khi gia nhập ngành cảnh sát, ngoại trừ khi mẹ qua đời. Vết thương lần này chưa khỏi hẳn mà anh đã đến đơn vị báo cáo khiến chi đội trưởng rất xúc động: "Tôi cho cậu một tuần để nghỉ ngơi."
Cố Thanh Hoài nhướng mày, ánh mắt không mấy hiền lành, nhưng lời nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-tinh-dau-cua-em-thuoc-ve-anh/2710838/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.