🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Một tuần sau, mọi chỉ số của Cố Thanh Hoài đều khôi phục bình thường, thuận lợi xuất viện.

Dù sao anh cũng là một sĩ quan cảnh sát xuất thân từ lực lượng cảnh sát vũ trang đặc biệt, thể chất của anh phải khỏe mạnh hơn người bình thường.

Sau vô số lần từ cõi chết trở về, vô số lần đối diện với thần chết hay cửa âm phủ, Cố Thanh Hoài đã được Cục Công an phong tặng bằng khen anh hùng hạng nhất.

Trong hệ thống công an, hầu hết những người được vinh danh như thế này là liệt sĩ.

Cố Thanh Hoài vẫn bình tĩnh như bình thường.

Anh nói rằng anh chỉ làm những gì mà một chuyên gia EOD nên làm, bất kỳ ai trong tình huống đó cũng sẽ làm như vậy.

Trong ngành rà phá bom mìn, nhiều đồng đội của anh đã hy sinh hoặc bị tàn tật vĩnh viễn, nhưng họ không bao giờ lùi bước.

Anh không đặc biệt cũng không xuất sắc, anh chỉ may mắn hơn họ mà thôi.

Đây là lần đầu tiên mọi người được nhìn thấy anh hùng hạng nhất của Cục Công an. Các thành viên trong chi đội SWAT đều nói lần này Cố Thanh Hoài đến âm phủ để bắt tay Diêm Vương rồi lại quay trở về.

Chi đội trưởng chi đội SWAT nhớ anh chưa từng nghỉ phép kể từ khi gia nhập ngành cảnh sát, ngoại trừ khi mẹ qua đời. Vết thương lần này chưa khỏi hẳn mà anh đã đến đơn vị báo cáo khiến chi đội trưởng rất xúc động: "Tôi cho cậu một tuần để nghỉ ngơi."

Cố Thanh Hoài nhướng mày, ánh mắt không mấy hiền lành, nhưng lời nói lại rất khiêm tốn: "Thế thì ngại lắm. Vì phục vụ nhân dân mà thôi."

Lãnh đạo rất thích nghe những lời này. Chi đội trưởng cảm thấy mình đã đánh giá thấp tên lưu manh họ Cố này. Nhìn xem, tính giác ngộ cao, tư tưởng chính trực, đúng là anh hùng hạng nhất.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc tiếp theo, ông ấy như bị dội một gáo nước lạnh lên người.

Chi đội trưởng nhìn thấy Cố Thanh Hoài có tư tưởng cảnh giới cao lấy tờ đơn xin nghỉ phép, dùng bút viết lia lịa, đưa cho lãnh đạo không chậm trễ một giây: "Nếu sếp đã mở lời, thế thì cung kính không bằng tuân mệnh, tha thiết mong sếp ký tên."

Anh nói chuyện rất khiêm tốn, rất lịch sự, nhưng vẻ mặt như sợ giây tiếp theo nếu lãnh đạo không đồng ý, ánh mắt và giọng điệu không phải đang kính mong lãnh đạo ký tên mà như thể ông đây quyết định nghỉ phép, sếp không muốn ký thì cũng phải ký.

Lưu manh đúng là lưu manh, kiêu binh đúng là kiêu binh, bộ đồng phục trên người cũng không thể ngăn chặn sự nổi loạn!

Tên khốn nạn họ Cố này còn làm cho Cục trưởng tức rớt luôn cả tóc giả chứ đừng nói đến một chi đội trưởng cỏn con!

Chi đội trưởng cầm tờ giấy xin nghỉ phép, xem xét cẩn thận: "Cái thằng này sao không điền ngày tháng?"

Cố Thanh Hoài thẳng thắn nói: "Để sau đi."

Chi đội trưởng cảnh giác: "Cậu định làm gì?"

Cố Thanh Hoài khẽ mỉm cười: "Nghỉ phép cưới vợ."

Chi đội trưởng trợn mắt: "Chốt rồi hả?"

Cố Thanh Hoài lúc này mới nghiêm túc: "Chưa, tôi đang định cầu hôn."

Đúng nhỉ, có bạn gái thì khác.

Chi đội trưởng vui vẻ ký tên rồi nhét tờ đơn xin nghỉ phép vào lòng Thanh Hoài.

Đúng lúc này, mấy thanh niên mới gia nhập ngành cảnh sát năm nay đi huấn luyện về, nhìn thấy thần tượng của mình, đồng loạt hét lên: "Đội trưởng Cố, lúc bom nổ anh không sợ sao?"

Chi đội trưởng cười khẩy: "Cậu ta sợ mới lạ. Không mặc bộ đồ EOD, cứ thế lao xuống, ôm bom chạy đến nơi không người. Cái đồ không muốn sống, các cậu đừng có mà học theo cậu ta."

Bộ đồng phục cảnh sát của Cố Thanh Hoài thẳng thớm, cà vạt được thắt tỉ mỉ, quốc huy được ấn trên kẹp cà vạt, cúc áo được cài đúng quy định đến dưới yết hầu, hai ống quần cảnh sát thẳng tắp, nhìn thôi cũng đủ k1ch thích sự chú ý của người khác. Nhưng mà cách đứng của anh không nghiêm chỉnh, nếu không có bộ đồng phục, nói anh là đầu gấu xã hội đen trên đường cũng có người tin.

Ở trình độ này, anh chắc chắn là thủ lĩnh của một băng đảng xã hội đen địa phương. Tên khốn ấy lười biếng dựa vào bàn ở phía sau, cười nói: "Sợ chứ."

Giọng của chi đội trưởng đầy vẻ giễu cợt: "Cậu sợ?"

Cố Thanh Hoài gật đầu, tuy rằng dáng người không nghiêm chỉnh, nhưng thái độ lại tương đối nghiêm túc.

Bao nhiêu lần thực hiện nhiệm vụ, Cố Thanh Hoài vẫn luôn mang dáng vẻ không muốn sống.

Nhiều khi người ta cảm thấy hy sinh có thể là sự giải thoát mà anh mong muốn.

Bởi sau khi mẹ anh qua đời, không có gì anh không thể buông bỏ.

Bây giờ anh lại nói là anh sợ.

Chi đội trưởng cũng rất tò mò: "Nói tôi nghe xem, cậu sợ cái gì?"

Sóng xung kích của quả bom không làm tổn hại đến khuôn mặt đẹp trai của Cố Thanh Hoài, hơn nữa vì anh đã nằm viện một thời gian nên dalại trắng hơn, tóc óng ả, khóe miệng cong lên, quan trọng hơn là đôi mắt sáng có hồn.

Bằng cách nào đó, con người này đã khác xưa rất nhiều.

Khi nhìn kỹ hơn, sương mù trong đôi mắt phượng đó đã tan biến, khiến chúng trở nên sáng hơn.

Chung Ý cầm camera trên tay, đến chi đội SWAT để tìm Cố Thanh Hoài.

Bộ phim tài liệu đã quay xong, hôm nay tổ quay phim sẽ rời đi.

Mọi người đều muốn tổ chức một bữa tiệc mừng sôi động.

Nhưng người bình thường nói không có tác dụng nên cô được phái đi hỏi đội trưởng Cố.

Lúc cô đẩy cửa vào, vừa đúng lúc nghe thấy Cố Thanh Hoài nói: "Tôi sợ nếu tôi đi trước, cô ấy sẽ khóc."

Một câu không đầu không cuối.

Chi đội SWAT ngay lập tức bắt đầu ồn ào, thậm chí còn hò rô lớn tiếng hơn sau khi nhìn thấy cô.

Và đội trưởng Cố không sợ trời không sợ đất lại vô cùng xấu hổ.

Hai tai anh đỏ bừng, dùng giọng nói lạnh lùng hù dọa mọi người: "Như vậy đó, cười gì mà cười."

Chung Ý ngơ ngác, dường như cô có thể đoán được anh đang nói cái gì.

Trái tim đập rộn ràng, cô đợi mọi người giải tán, túm lấy ống tay áo Cố Thanh Hoài, cố gắng xác nhận suy nghĩ của mình: "Anh vừa nói gì thế?"

Cố Thanh Hoài rũ mắt xuống, khuôn mặt vẫn tuấn tú như thời thiếu niên, anh bày tỏ: "Nói anh thích em."

Cố Thanh Hoài như thế này đâu còn là Cố Diêm Vương của đội SWAT nữa. Đôi mắt anh cong lên và khóe môi mỉm cười, trông rất giống những công tử ăn chơi thích trêu chọc con gái nhà lành.

Nếu không phải cô biết anh từ thời cấp ba, khi anh mới biết yêu đã lừa được anh thì chắc chắn bây giờ cô rất nghi ngờ một Cố Thanh Hoài ưu tú như này có phải đã từng làm tổn thương vô số trái tim của các cô gái kèm theo cục nợ vô số hoa đào hay không.

Nhịp tim đập nhanh khiến Chung Ý quên mất việc chính.

Cố Thanh Hoài thấy cô đỏ mặt, anh đưa mu bàn tay lên má cô để làm cô bình tĩnh lại: "Tìm anh?"

Chung Ý càng xấu hổ: "Hôm nay phim tài liệu kết thúc. Mọi người muốn tổ chức ăn mừng, nên em qua đây để hẹn anh thời..."

Nhưng cô chưa kịp nói xong, chuông báo động đã vang lên, đội đột kích chống kh ủng bố của chi đội SWAT nhận được một báo động mới---

Một người đàn ông lạ mặt để lại một gói hàng ở ga tàu điện ngầm, nếu không đồng ý với các điều khoản của anh ta thì anh ta sẽ cho nổ tung toàn bộ ga tàu điện ngầm.

Chung Ý chĩa ống kính camera trên tay vào chi đội SWAT lần cuối.

Bộ phim tài liệu đã kết thúc, lần này cô không thể đi theo quay phim được nữa.

Cảnh tượng trước mặt đã xảy ra vô số lần, đây sẽ là cái kết hoàn hảo cho bộ phim tài liệu này---

Màn đêm buông xuống, đèn cảnh sát xanh đỏ nhấp nháy, xe bọc thép đen chờ đội đột kích chống kh ủng bố đã sẵn sàng xuất kích.

Trần Tùng Bách nhặt súng bắn tỉa lên và đưa cho Dụ Hàng. Động tác rút chốt và kiểm tra hộp đạn nhuần nhuyễn, cực kỳ chính xác.

Cố Thanh Hoài đội mũ sắt và kính bảo hộ, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, ném bộ đồ EOD vào cốp xe, nhanh chóng thông báo vắn tắt tình hình báo động cho các thành viên trong đội.

Chỉ một giây trước khi xe cảnh sát rời khỏi đơn vị, một bóng đen điên cuồng đuổi theo xe cảnh sát, bước chân không ngừng nghỉ---

Trâu Dương đã thay đổi bộ đồng phục màu xanh tím sang đồng phục SWAT màu đen, anh ấy thở hổn hển, liều mạng vẫy tay về phía chiếc xe cảnh sát đang lái đi: "Ra quyết định luân chuyển của tôi rồi! Tôi quay về rồi anh chị em ơi!"

Vừa thấy chiếc xe cảnh sát dừng lại, Trâu Dương nhảy lên luôn.

Bộ phim tài liệu kết thúc cũng là một khởi đầu mới cho họ.

Sau lần này, mọi người đều được tái sinh.

Nhìn họ rời đi, Chung Ý khẽ cong mắt cười.

Cô tin rằng một ngày nào đó, cô cũng có thể được như họ.

-

Nhiệm vụ ngày hôm đó kết thúc thì đã là chín giờ tối, tiệc chúc mừng phim tài liệu vẫn diễn ra như dự kiến.

Hiếm khi mọi người đều được thư giãn. Trong phòng có đèn, bánh ngọt, đ ĩa trái cây, chai rượu đã khui và có người cô yêu nhất.

Chung Ý nhìn họ cười, nhìn họ sôi nổi, nghe họ hát "Mặt trời đỏ" bằng tiếng Quảng Đông không chuẩn, vừa hát vừa hụt hơi.

Cuối cùng ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt của Cố Thanh Hoài.

Trong không gian này, cô lướt qua gương mặt, sống mũi và đường quai hàm rõ ràng của anh, ánh mắt lang thang đến khóe miệng.

Anh mỉm cười, khóe miệng cong lên thật đẹp, anh hỏi: "Muốn hôn anh à?"

Bị nói trúng tim đen, khuôn mặt của Chung Ý trong ánh sáng mờ ảo hơi ửng đỏ, nhiệt độ lại tăng cao.

Cố Thanh Hoài cười, nói đùa: "Chờ về nhà đi."

Hai tay anh đặt trên đùi, các khớp ngón tay rõ ràng có cảm giác như ngọc, lòng bàn tay hướng lên có những đường nét rõ ràng.

Chung Ý không cần anh nói đã đặt tay mình vào tay anh, lòng bàn tay tiếp xúc, các ngón tay đan vào nhau.

Cả hai hành động một cách cởi mở công khai.

Chung Ý dựa vào vai Cố Thanh Hoài, cắn một miếng hoa quả do anh đưa.

Cố Thanh Hoài nghiêng đầu, cọ cằm vào trán cô: "Hồi cấp ba anh đã muốn nắm tay em."

Đôi môi mỏng đẹp đó rất biết cách nói lời tình tứ. Bây giờ ăn rất nhiều dứa, chắc chắn sẽ rất ngọt ngào.

Đôi mắt trong veo của Chung Ý không che giấu được bất kỳ cảm xúc nào, ý muốn hôn anh ngày càng rõ ràng.

Trong thời gian nghỉ giữa các bài hát, không khí im lặng.

Trâu Dương được điều về lại chi đội SWAT nên mừng ra mặt, cũng hoàn toàn quên mất tính khí thất thường của Cố Thanh Hoài.

Anh ấy rất giỏi được nước lấn tới, chạy tới trước mặt Cố Thanh Hoài cười nói: "Đội trưởng, ai cũng biết anh hát rất hay, hát một bài đi ạ."

Cố Thanh Hoài nhướng mày, khí thế đội trưởng uy nghiêm vẫn còn, giọng nói lạnh lùng rất có tính uy hiếp: "Nghĩ tôi không trị được cậu hả?"

Chung Ý cảm thấy Cố Thanh Hoài là người giỏi lật mặt nhất mà cô từng thấy. Khi không nghiêm túc, anh trông giống như một công tử ăn chơi, khi mặt lạnh thì lại cực kỳ anh tuấn, giống như ngay lúc này anh ngầu đến mức khiến cô mềm hết tay chân.

Trâu Dương lập tức im lặng, dáng vẻ ngoan như chim cút, Dụ Hàng lập tức vào góp vui như thể chê vẫn chưa đủ nhiều chuyện: "Đội trưởng, hát lại bài "Không có số mệnh đó" đi. Chúng em nghe hết rồi, nhưng đạo diễn Chung chưa nghe mà."

Trần Tùng Bách khẽ cười: "Đúng đó, chúng em nghe chỉ tổ vô ích, nhưng đạo diễn Chung nghe thì có ích đấy."

Cô hiểu ý mọi người, họ đều muốn cô cảm thấy thương anh, không bao giờ bỏ rơi anh nữa.

"Tôi hát." Chung Ý ấm áp nói.

Ánh mắt khó tin của mọi người đều đổ dồn lên người cô.

Khi đứng dậy bước tới chiếc ghế cao, cô còn lo lắng hơn cả khi đưa tin bão lũ thiên tai.

Cố Thanh Hoài nhìn Chung Ý.

Ánh sáng vốn mờ mờ ảo ảo chiếu lên trên người cô, trong nháy mắt trở nên rất dịu dàng, trong sáng.

Cô đang ngồi trên một chiếc ghế cao ở vị trí trung tâm, đôi mắt mèo trong veo, thực sự có chút bất lực giống như hồi cấp ba.

Khoảnh khắc khúc dạo đầu bắt đầu vang lên, nhịp tim của Chung Ý đập nhanh hơn bao giờ hết, lông mi của cô dường như đang chống đỡ một sức nặng nào đó.

Cô ngước mắt lên, đôi mắt trong veo như nước, nhìn thẳng vào Cố Thanh Hoài, tràn ngập sự dịu dàng vô hình.

"Người ngoài dần dần rời đi, cuối cùng chỉ có anh ở bên em..."

Khi Chung Ý hát câu đầu tiên, Dụ Hàng nhận ra đó là một câu trong bài hát "Nương tựa lẫn nhau" của Trần Tiểu Xuân.

Trải qua sinh tử, cô đang đáp lại "Không có số mệnh đó" của Đội trưởng Cố bằng "Nương tựa lẫn nhau".

Nữ đạo diễn nhút nhát và ít nói này không phải chợt nổi hứng lên hát bài hát này.

Giọng của cô nhẹ nhàng êm ái, cách phát âm tiếng Quảng Đông của cô không chuẩn, nhưng thể hiện rất chân thành.

Như đang đọc một bức thư tình gửi cho người cô yêu.

Đây là lần đầu tiên Chung Ý hát trước đám đông.

Thậm chí khi mới bắt đầu còn có chút run nhẹ, không che giấu được sự hồi hộp, những ngón tay nắm chặt lấy micro. Đôi mắt sáng màu ấy phản chiếu ánh sáng muôn màu, sâu trong ánh sáng đó chính là Cố Thanh Hoài của cô. Chiếc micro khuếch đại tình yêu nguyên sơ của cô, từng chữ nhẹ nhàng và chậm rãi, lướt qua trái tim như một chiếc lông vũ.

Cô biết anh chắc chắn sẽ hiểu.

"Thời gian như nước cuốn trôi đi những người thương và tri kỷ.

Hãy nhìn lên định mệnh sẽ soi sáng cho em và anh.

Có phải ai đó đã rời đi vì muốn chứng tỏ rằng thời gian tốt đẹp là có hạn?

Hãy để em vì anh học cách sống hết mình..."

Những ký ức hiện rõ trong đầu, từng khung hình, chỉ cần là anh thì đều vô cùng rõ ràng.

Ngày hôm đó anh ngồi xuống trước mặt cô, kiên nhẫn lấy quả bom có ​​thể nổ bất cứ lúc nào ra khỏi người cô.

Thực hiện bao nhiêu nhiệm vụ, anh chưa từng để lại lời cuối cùng nào.

Chỉ có ngày hôm đó, khi anh nhìn vào mắt cô, khuôn mặt anh dịu dàng đến mức đau lòng.

--- Ngày chúng ta gặp lại, em hỏi em mặc váy cưới có đẹp không.

--- Đẹp lắm, Chung Ý, rất đẹp.

"Cho dù phải bỏ hết mọi nguyên tắc trên đời này,

Chỉ cần được mãi mãi ở bên cạnh anh

Anh không thể rời xa em

Em không thể rời xa anh

Em muốn mỗi ngày nắm tay nhau như thế..."

Anh đã bị cô bắt nạt thành ra như vậy.

Anh vì cô mà đặt tính mạng lên quả bom sắp phát nổ, một mình chạy đến nơi hoang vắng.

Đến khi hôn mê, anh vẫn nói “không chia tay”.

Anh còn nói, không khóc, anh dẫn em đi mua đồ ăn ngon.

"Không dám rời xa cõi đời này sớm vì muốn được ở bên anh

Em đã nếm trải đủ nỗi buồn từ những cuộc chia ly..."

Cô tàn nhẫn như thế, cho anh xem vết thương do chính mình gây ra. Cô một lần nữa muốn đẩy anh ra xa và không bao giờ muốn gặp lại anh nữa, nhưng anh chỉ ôm cô với đôi mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô

Dù mình đầy vết thương nhưng anh vẫn mặc kể nỗi đau trên người ôm chặt người đầy gai như cô.

Anh nói, người anh yêu thương như vậy, em lại muốn giết cô ấy.

Anh nói, nếu một ngày nào đó em vẫn còn ý định từ bỏ cuộc đời mình thì hãy đến tìm anh được không.

Anh nói, em không cần chính mình, nhưng anh cần.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Thanh Hoài đạt được điều mình muốn, hốc mắt Chung Ý đỏ bừng.

Cô nhìn anh, nheo đôi mắt đẫm lệ và nhẹ nhàng hát câu cuối cùng---

"Thấy mây bay gió nổi, làm sao nỡ rời xa anh..."

Cố Thanh Hoài, em sẽ không bao giờ buông anh ra nữa.

-

Tiệc chúc mừng ngày hôm đó kết thúc rất muộn, xuân hạ thu đông năm nay giống như đi qua cả một đời.

Trong màn đêm tĩnh mịch, Cố Thanh Hoài ở bên cạnh cô, hôn lên vết thương, mạch đập, nhịp tim của cô.

Thật dịu dàng, thật quan tâm, bằng sự gắn bó sâu đậm nhất trên cuộc đời này, nhịp tim như tiếng trống đập bên tai, trong lòng cô tràn đầy yêu thương, muốn nói với anh rất nhiều điều.

Cố Thanh Hoài ôm cô vào lòng, nhiệt độ cơ thể thoải mái, cái ôm bình yên, còn có mùi hương cô yêu thích nhất.

Giọng nói của Chung Ý rất nhỏ, như đang thì thầm: "Tự dưng em nhớ đến một bài thơ đã đọc trước đây."

Lông mi dài của anh rủ xuống, khóe mắt hơi cong, tất cả đều biểu lộ sự yêu chiều: "Nguyện rửa tai lắng nghe."

Thích anh mỉm cười khi nhìn cô.

Chung Ý nằm úp bên tai anh và nói rõ ràng từng chữ một---

"Đêm khuya ẩm ướt, mặt đất ẩm ướt, không khí tĩnh lặng, rừng cây im lặng."

Điều cô muốn nói thực ra là dòng tiếp theo của bài thơ, nhưng cô không nói được.

Cố Thanh Hoài tiến lại gần hơn, hơi thở của anh lướt qua trán cô, anh nhẹ nhàng mỉm cười bên tai cô: "Anh cũng yêu em."

Anh hôn lên trán cô: "Ngủ ngon."

Lúc ngủ trong lòng Cố Thanh Hoài, Chung Ý đang nghĩ ngày mai là sinh nhật cô.

Cô đã bỏ rơi anh vào ngày sinh nhật của cô năm đó, mà ngày mai, cô muốn cầu hôn anh.

Đêm trăng yên tĩnh, lâu dài và ngọt ngào.

Trên cuốn nhật ký đầy vết sẹo của Chung Ý còn có nét bút của người khác, chữ viết tựa như người, dịu dàng cũng mạnh mẽ---

[Nếu một ngày em không muốn chiến đấu với PTSD nữa

Em không yếu đuối

Em là chiến binh nhỏ bé dũng cảm nhất mà anh từng thấy

Đừng lo

Anh sẽ không nhớ em

Anh sẽ chăm sóc tốt cho chú dì thay em.

Nghiêm túc tận hưởng cuộc sống này rồi mới đi gặp em

Nhưng Chung Ý

Anh muốn được ở bên em

Không phải là em không thể sống thiếu anh

Mà là anh không thể sống thiếu em.]

Một đêm không mộng mị, một giấc ngủ ngon nhất từ trước tới nay, Cố Thanh Hoài quả thực là Paroxetine của Chung Ý.

Ánh nắng ấm áp trên mi mắt, trên chóp mũi còn có hương hoa thơm ngát.

Khi Chung Ý mở mắt ra, cô nhìn thấy một bông hồng trên gối của Cố Thanh Hoài.

Cô cong mắt cười tươi, vui vẻ cầm lên.

Khi cô đưa tay ra, có thứ gì đó lóe lên trong mắt cô.

Cô giơ tay lên trong ánh sáng mờ ảo của buổi sáng.

Có thứ gì đó trên ngón đeo nhẫn phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Đó là chiếc nhẫn đã được cất giấu trong lâu đài nhỏ suốt bốn năm.

Nó đã chờ đợi cô suốt bốn năm.

Cô nhìn chằm chằm vào nó, không thể tin được.

Nhịp tim đập dữ dội như tiếng trống rộn rã.

Đây là mơ sao? Giấc mơ này ngọt ngào quá.

Cố Thanh Hoài đeo cho cô từ khi nào?

Sao cô không biết...

Cô chưa cầu hôn anh mà.

Ngượng ngùng, bất ngờ và cả cảm động muốn khóc, cô chẳng để ý gì cả, nhặt bông hồng chạy về phía anh.

Ánh nắng hôm nay rất ấm áp, ấm áp đến mức nhuộm vàng bụi bặm trong không khí, trên đỉnh đầu anh còn có quầng sáng mềm mại.

Cố Thanh Hoài đang nấu ăn, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như nước, liếc nhìn hoa hồng và nhẫn trong tay cô, nở nụ cười trong trẻo nhẹ nhàng.

"Chúc mừng sinh nhật."

Họ giống như nam chính và nữ chính trong phim, cắt một khung hình bất kỳ cũng chính là cuộc sống đời thường hạnh phúc của họ.

Chung Ý cầm hoa, cong mắt cười.

Cố Thanh Hoài tới gần, nghiêng người hôn lên trán cô: "Chung Ý, chúng ta kết hôn đi."

Nghĩ cả trăm nghìn lần làm thế nào để cầu hôn anh.

Vào lúc này, Chung Ý chợt nghĩ đến lời thề trong hôn nhân: Cho dù nghèo khó hay bệnh tật.

Hoá ra thật sự có người yêu cô hơn mười năm.

Cô vừa muốn cười vừa muốn khóc, không chút do dự gật đầu: "Vâng."

Cố Thanh Hoài dịu dàng hỏi: "Đêm giao thừa?"

Chung Ý gật đầu chắc chắn: "Đêm giao thừa."

Chiếc máy bay mà cô đuổi theo trong giấc mơ dường như cuối cùng đã dừng lại trước mặt cô.

Người yêu của cô không rời đi, anh đưa tay ôm cô vào lòng, không bao giờ rời đi nữa.

"Đám cưới không mời nhiều khách."

"Được."

"Phải có rất rất nhiều hoa tươi."

"Được."

"Phải có váy cưới lộng lẫy."

"Được."

"Cố Thanh Hoài."

"Ừm."

"Anh có nhớ chiếc váy cưới em từng mặc trông như thế nào không?"

Chung Ý từ trong ngực ngước lên: "Là chiếc váy cưới em đi thử trước khi Triệu Tuyết Tình kết hôn đó."

Cố Thanh Hoài nhẹ nhàng nói: "Không nhớ."

Chung Ý cau mày: "Nhưng lúc anh gỡ bom anh đã nói đẹp mà."

"Anh chỉ quan t@m đến người mặc, không để ý váy áo." Cố Thanh Hoài cụp lông mi dài xuống: "Anh nói người đẹp, chứ không phải váy cưới."

Chung Ý không khỏi đưa tay chạm vào lông mi của anh. Tại sao cái người lông mi đã đẹp mà cái miệng còn ngọt nữa?

Ngọt tới mức khiên cô không muốn khóc, cô muốn hôn anh để xem môi anh mềm đến mức nào.

Nghĩ đến ngày đó, ánh mắt anh lạnh lùng như dao găm, trông thật hung hãn.

Chung Ý lẩm bẩm: "Anh thấy chưa? Anh thực sự đáng ghét."

Rõ ràng chỉ mới cách đây một năm, nhưng bây giờ khi ôm anh và nói về tâm trạng của mình lúc đó, cô có cảm giác giống như đã cách cả một đời.

Cho đến hiện tại, cô vẫn còn nhớ dáng vẻ anh mặc sơ mi và áo vest, khiến anh trông giống một anh chàng đẹp trai kiểu Hồng Kông của thế kỷ trước.

Đáng tiếc ánh mắt anh nhìn cô lại lạnh lùng, một cái nhìn khiến người ta thấy tủi thân.

"Anh tưởng em sắp kết hôn."

Nhìn thấy người mình thích sắp kết hôn thì thật sự không thể cười nổi.

Cô thậm chí còn xóa hết thông tin liên lạc của anh vì sợ nhìn thấy điều này.

Lúc này Chung Ý mới hài lòng, khóe mắt và lông mày hơi cong nhẹ: "Vậy lúc đó anh nghĩ gì?"

Cố Thanh Hoài cúi đầu hôn lên trán cô: "Cướp dâu."

Môi anh mềm mại đến không ngờ, chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến trái tim cô đập như điên.

Chung Ý dùng những lời khen có cánh nhất để mô tả chiếc váy cưới đó đẹp cỡ nào: "Kiểu váy cúp ngực, làn váy rất thanh lịch. Mặc lên giống như tiên nữ."

Cố Thanh Hoài nhịn không được bật cười, chiếc mũi cao cao nhẹ nhàng áp xuống gò má cô, môi mỏng mấp máy: "Không mặc nó thì em cũng là tiên nữ."

Bàn tay đang buông lỏng của Chung Ý nhanh chóng nắm chặt vạt áo thun của anh. Một cái chạm nhẹ trên má cũng khiến cô như bị điện giật, dần dần không nói được gì.

Cố Thanh Hoài cúi đầu, nụ hôn cuối cùng cũng dịch chuyển đến môi cô, nhẹ nhàng từ tốn, dịu dàng lại nóng bỏng: "Thích không?"

Chung Ý nóng bừng cả mặt, ngượng ngùng đáp: "Thích... nhưng đã có người mua rồi..."

Dường như dù cô có hôn anh thân mật bao nhiêu lần thì cô cũng không thể sinh ra kháng thể.

Cuối cùng của cuối cùng, cô luôn vùi mình vào chiếc cổ sạch sẽ sảng khoái của anh để điều hòa hơi thở, mặt nóng bừng bừng.

Cố Thanh Hoài xoa đầu cô an ủi: "Ăn sáng xong chúng ta ra ngoài nhé?"

Chung Ý: "Hả?"

Cô vòng tay ôm chặt lấy anh, hiếm khi giống như một đứa trẻ bám người: "Ôm anh chưa đủ mà."

"Về rồi lại ôm." Anh hôn lên mặt cô, nở nụ cười rạng rỡ trên mặt: "Quà sinh nhật lớn lắm, đạo diễn Chung phải đích thân đến nhận."

Thời tiết rất đẹp và bầu trời trong xanh.

Khi đi bên cạnh Cố Thanh Hoài, Chung Ý cảm thấy mình đã biến thành một đám mây mềm mại, hấp thụ ánh nắng và vô tư phiêu bồng.

Trên đường đi, Chung Ý vẫn còn đang bày tỏ sự tiếc nuối: "Lần đầu tiên gặp lại, lẽ ra em nên mua nó, sau đó em sẽ nói, Cố Thanh Hoài, chúng ta kết hôn đi."

Cố Thanh Hoài không khỏi bật cười, khóe miệng từ đầu đến cuối đều mềm mại cong lên.

Cuộc đời này còn bao nhiêu năm nữa? Hãy yêu nhau bằng tất cả sức lực của mình.

Chung Ý đang mải mê suy nghĩ, mãi cho đến khi Cố Thanh Hoài mở cửa một cửa hàng trong góc, vòng tay qua vai cô rồi bước vào.

Vừa bước vào cửa, cô vẫn đang nói: "Nhưng lúc đó anh có chịu làm chú rể của em không?"

Cố Thanh Hoài "Ừm", Chung Ý cảm thấy anh trả lời qua quýt, đúng lúc cô đang định phàn nàn thì bị bộ váy cưới xinh đẹp làm lóa mắt.

Cứ như thế, cô được anh dẫn đến tiệm áo cưới.

Chỉ vì sự chú ý của cô dành cho anh nên cô không nhận ra điều đó.

Một khách hàng mới đến cửa hàng, mắt người bán hàng sáng lên.

Gặp rất nhiều cặp đôi nhưng không có cặp nào hoàn hảo hơn cặp này.

Cô gái có đôi lông mày rậm, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt mèo sáng màu và một nốt ruồi nhỏ màu sáng ở giữa mũi. Cô ấy chưa bao giờ tin "tuyệt sắc nhân gian" được miêu tả trong tiểu thuyết, nhưng lúc này cô ấy có cảm giác, hóa ra thực sự có những cô gái xinh đẹp đến mức trên thế giới này không gì có thể so sánh được.

Người đàn ông bên cạnh cô cao gầy, trắng trẻo, vai và lưng thẳng, khuôn mặt đẹp, đó là vẻ đẹp lạnh lùng, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta đỏ mặt, tim đập thình thịch.

Hai người đứng cạnh nhau, không biết nên ghen tị với ai.

Lông mày của Chung Ý cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, mọi cảm giác xa lạ đều biến mất: "Anh muốn tặng em váy cưới làm quà sinh nhật à?"

Cố Thanh Hoài cười, dáng vẻ cực kỳ hấp dẫn: "Ừm, em xem thích cái nào."

Chung Ý lặng lẽ ghé vào Cố Thanh Hoài bên tai: "Anh xem, cái ở giữa chỉ có thể nhìn, không được mặc."

Chiếc váy cưới được trưng bày giữa phòng trưng bày, dưới ánh đèn đẹp đến mức trông như một con thiên nga trắng kiêu hãnh.

Người bán hàng mỉm cười nói: "Bộ váy cưới này là do một khách hàng đặt mua cách đây một năm, cô có thể xem những kiểu dáng khác."

Chung Ý không có hy vọng hỏi: "Anh ấy tên là gì? Có thể tiết lộ không?"

Lâu rồi mà chưa mang đi, có khi người ta đã mua được cái khác vừa ý hơn rồi.

Nhân viên bán hàng không đành lòng nhìn người đẹp tiếc nuối: "Cô chờ một chút, để tôi đi kiểm tra."

Chung Ý và Cố Thanh Hoài đan ngón tay vào nhau, từ từ ngắm nhìn những váy cưới xung quanh.

Thực ra cô không quan trọng mặc cái gì, miễn chú rể là anh thì đều được.

Cô sợ Cố Thanh Hoài để trong lòng nên nhẹ nhàng nói: "Nếu váy này không được thì chúng ta cũng có thể xem cái bên kia, có thêu hoa cỏ cây lá..."

Nhân viên bấm chuột trong tay, trang web nổi lên, nói với cô: "Là một anh họ Cố, Cố Thanh Hoài."

Cố Thanh Hoài.

Cố Thanh Hoài?!

Vào lúc đó, đầu óc Chung Ý trống rỗng: "Anh đặt hàng khi nào?"

Cố Thanh Hoài nhìn dáng vẻ cô không dám tin vào tai mình, anh đưa tay nhéo mặt cô: "Ngày anh gặp lại em."

Trong khoảnh khắc, tất cả hình ảnh ầm ầm hiện ra trong đầu cô.

Đám cưới kết thúc, cô và Triệu Tuyết Thanh đến trả váy cưới.

Nhân viên bán hàng cho biết chiếc váy cưới được một quý ông mua làm món quà bất ngờ cho vợ.

Thì ra thứ mà người ra "không bán" từ lâu đã là của riêng cô.

Cố Thanh Hoài cúi đầu khẽ nói vào tai cô: "Mặc vào cho anh xem."

Chung Ý nhìn anh, hốc mắt dần dần đỏ lên.

Cô thay váy cưới với sự giúp đỡ của nhân viên cửa hàng.

Mái tóc dài uốn xoăn được buộc thành đuôi ngựa thấp nhẹ nhàng, cổ áo để lộ bờ vai thẳng và thanh tú. Kiểu dáng đơn giản tôn lên dáng vẻ đẹp nhất của người đẹp.

Người bán hàng thực sự cảm nhận được thế nào là "tiên nữ giáng trần", thế nào là "đẹp đến chấn động lòng người".

Cô ấy không khỏi cảm thán, anh chàng đẹp trai này quả thực có gu thẩm mỹ.

Tinh mắt chọn váy cưới, còn tinh mắt chọn người yêu nữa.

Trong lúc tấm màn được kéo lên, Chung Ý đang cúi đầu vuốt thẳng váy, cô đứng thẳng lên, nhìn vào đôi mắt trong suốt của Cố Thanh Hoài.

Anh đã thay một bộ vest, áo sơ mi trắng và quần đen, trông giống như một anh chàng Hồng Kông đẹp trai của thế kỷ trước.

Lông mày đen nhánh, đôi mắt phượng lạnh lùng, anh chỉ vừa nhướng mi nhìn sang, trong lòng Chung Ý không khỏi run lên.

Đồng hồ dừng lại, không khí im lặng, trên thế giới này chỉ còn anh và cô.

Một năm trước, cô gặp anh.

Cô tuyệt vọng viết trong nhật ký: Mặc váy cưới để cho anh xem nhưng không thể làm cô dâu của anh.

Một năm sau, cô đứng trước mặt anh trong bộ váy cưới.

Cô nghe thấy anh khẽ hỏi: "Chung Ý, em làm cô dâu của anh nhé?"

Chung Ý gật đầu.

Ngay từ khi anh đưa cho cô vỏ đạn, cô đã muốn gắn bó trọn đời với anh.

Cô đã đi một chặng đường rất dài, chịu đựng rất lâu, trải qua rất nhiều gian khổ, cuối cùng cô cũng có thể đứng trước mặt anh, mặc một chiếc váy trắng, nhẹ nhàng hỏi anh:

"Cố Thanh Hoài, em mặc váy cưới có đẹp không?"

Một năm trước, cô vội vàng quay lại và nhìn thấy đôi mắt sắc bén của anh.

Nhưng bây giờ, đôi mắt của Chung Ý lại tràn ngập hạnh phúc.

Vào lúc này, chàng trai mà cô hằng mong ước có được năm cô mười bảy tuổi đang đứng trước mặt cô với nụ cười trên môi.

Thời gian trôi qua, vỏ đạn đã biến thành nhẫn, đồng phục học sinh xanh trắng đã biến thành váy cưới và áo vest, quan trọng nhất là họ vẫn ở bên nhau.

Chiếc váy cưới đó dường như muốn nói rằng, lần đầu tiên gặp lại sau nhiều năm xa cách, anh đã dự định sẽ chung sống trọn đời với cô.

Mà trong đôi mắt trong veo của Cố Thanh Hoài hiện lên một nụ cười ấm áp, ánh mắt anh nhìn cô giống như ánh mắt của thiếu niên khi xưa.

"Đẹp lắm, Chung Ý, rất đẹp."

-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Phần chính đã kết thúc, cảm ơn tất cả các bạn. Sẽ có phần ngoại truyện dài và hoàn toàn ngọt ngào nữa nhé.

-

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.