“Em ấy muốn biết cứ hỏi tôi là được, sao phải hỏi cậu?” Nguyễn Diệc Vân nói, “Cậu hiểu tôi hơn cả bản thân tôi à?”
Trần Tối không giải thích, chỉ mỉm cười nhún vai với Quách Vị.
Quách Vị cố nén lòng hiếu kỳ, nhưng nén hồi lâu cuối cùng vẫn thất bại.
Cậu hỏi Nguyễn Diệc Vân: “Thật ra em rất tò mò… nhiều người theo đuổi anh như vậy chắc không chỉ có mỗi Alpha nhỉ?”
Câu hỏi thật sự của cậu là chẳng lẽ không Beta nào tốt hơn em theo đuổi anh sao?
Cậu hỏi như thế không phải chất vấn Nguyễn Diệc Vân. Cậu tin chắc rằng Nguyễn Diệc Vân thật lòng với mình. Cậu đã có đủ cảm giác an toàn trong mối tình này, dù trước đây từng ghen với Trần Tối, nhưng chưa bao giờ ngờ vực lung tung.
Chỉ là luôn nghe người xung quanh cảm thán khiến cậu cảm thấy khó hiểu, cảm thấy hiếu kỳ, muốn biết rốt cuộc mình có gì đặc biệt trong mắt Nguyễn Diệc Vân.
Lúc mới rơi vào lưới tình, đầu óc cậu mụ mị, nay nguội bớt ngẫm lại, Nguyễn Diệc Vân cũng trúng tiếng sét ái tình với cậu sao. Cậu luôn lạc quan tự tin nhưng vẫn biết rõ vốn liếng ngoại hình của mình không xuất sắc đến mức đó.
Hôm nay bỗng có cơ hội, chi bằng hỏi xem sao. Nếu Nguyễn Diệc Vân không chịu nói, thẹn quá hóa giận thì cũng là lỗi của Trần Tối, cậu còn được ngồi xem Nguyễn Diệc Vân mắng Trần Tối nữa.
Quả nhiên Nguyễn Diệc Vân không hề phối hợp: “Quên rồi, anh chưa từng quan tâm mấy chuyện đó, cũng không hẹn hò với ai trước khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-tinh-dau-han-dinh/1452331/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.