Sở Ninh Dực cau mày vì sự từ chối quá mức dứt khoát của cô, cô đang chê anh hay gì vậy hả?Thủy An Lạc thấy sắc mặt Sở Ninh Dực dần xấu đi liền cuống cuồng cười tít mắt nói: "Sở tổng, em hỏi anh một vấn đề này này nhé, em nhịn lâu lắm rồi.
"Sở Ninh Dực cúi xuống cắn lên môi cô một cái, sau đó mới mở miệng nói:"Hỏi đi.
"Thủy An Lạc thấy thang máy đã xuống đến tầng dưới cùng, sau đó cô bị Sở Ninh Dực kéo ra ngoài rồi đi thẳng ra chỗ xe.
"Cái gã muốn giết em ấy, gã ta thật sự chỉ vì ba nghìn vạn mà chạy tới nhà giam à? Gã là sát thủ cơ mà, sao lại chạy tới đó chứ?" Thủy An Lạc muốn nói, cái mức độ bại não này cô cũng không thể đạt tới được.
"Tiền có thể giết chết người ta, nhưng cũng có thể cứu mạng người, lúc trước anh để Bạch Nhị đi điều tra thì biết được gần đây tên đó bị người ta đuổi giết, cần ba nghìn vạn mới có thể giải quyết vụ đó, thế nên mới bí quá hóa liều!" Sở Ninh Dực thờ ơ mở miệng trả lời.
Thủy An Lạc sờ sờ cằm, cái này gọi là tự tạo nghiệt thì không thể sống, cứ làm người tốt mà sống thì đâu xảy ra chuyện như vậy.
"Ba nghìn vạn, nếu Viên Giai Di không lấy ra được vậy cũng chỉ có Lan Hinh nữa thôi.
" Thủy An Lạc lẩm bà lẩm bẩm tự nói: "Chẳng lẽ người khác thích em cũng là lỗi của em à?""Thế không đúng chắc?" Sở Ninh Dực chậm rãi nói.
Cái tay đang xoa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187099/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.